Đò chiều nhớ bến sông xưa
Nhớ người con gái đưa đò
Nghèo hèn phận bạc
Chẳng lời thở than
Người ta nhung gấm son vàng
Buồn con sáo sậu lỡ làng
Trầu nay xanh lá đơm đầy
Tìm lại cô gái năm xưa
Sao giờ chỉ thấy hiu quạnh
Dòng lệ đôi mắt khẽ rơi
Thời gian mau chóng trôi qua
Giờ đây dáng em hao gầy
Người ơi anh vẫn mãi chờ
Ước muốn không thành
Người ơi hãy mau quay về
Về đây ta lại có nhau
Chiều vàng tiếng hát ai buông
Dòng sông bến xưa năm nào
Buồn thương sầu vương lẻ bóng
Chiều nay nghe ai hát
Bài ru lại câu hò
Bên bến sông năm nào
Anh bỗng thương nhớ con đò
Sao đò đi biền biệt
Cho trăng mờ bóng ai
Để dòng sông li biệt
Theo tháng năm hoài chẳng phai
Anh nơi này
Hàng dừa còn đong đưa
Nơi bao nhiêu kỉ niệm
Mình cùng ngồi hát say xưa
Cánh diều giấy ngày ấy
Đã ướt đẫm sau mưa
Với ước muốn không thành
Sao em chưa về đây nữa
Qua bao bể dâu
Đời em lắm thăng trầm
Nắng mưa hai mùa
Trời vẫn sáng đêm trăng rằm
Nơi này mãi là quê
Luôn dang rộng đôi tay trần
Đón em trở về đây
Dù em có đi bao nhiêu lần
Mái tranh nơi yên bình
Vốn dĩ chẳng thay đổi
Con sông quê vẫn vậy
Lục bình vẫn chiều trôi
Hoa tím còn thương nhớ
Thủy chung sắc một lòng
Vậy mà em nỡ bỏ anh lại
Với khoảng trời mênh mông
Đôi mắt hoen sầu
Đắng cay phải chịu một đời
Thương tấm thân dãi dầu
Để gió cuốn trôi
Sau tất cả những ưu phiền
Chỉ còn bình yên em hỡi
Ước muốn không thành
Người ơi hãy mau quay về
Về đây ta lại có nhau
Chiều vàng tiếng hát ai buông
Dòng sông bến xưa năm nào
Buồn thương sầu vương lẻ bóng
Hờ hơ hơ hờ
Hờ hơ hờ hớ
Thương nhớ biết bao ngày
Mà lòng anh mãi thương em
Ước muốn không thành
Người ơi hãy mau quay về
Về đây ta lại có nhau
Chiều vàng tiếng hát ai buông
Dòng sông bến xưa năm nào
Buồn thương sầu vương lẻ bóng
Đôi mắt hoen sầu
Đắng cay phải chịu một đời
Thương tấm than dãi dầu
Để gió cuốn trôi
Sau tất cả những ưu phiền
Và ta lại về bên nhau