Lời thề xưa chắc em đã quên
Vì giờ đang có ai cạnh bên
Giờ bên em là nắng dịu êm
Bỏ lại đây còn anh với bóng đêm
Ngọt đôi môi vấn vương nụ hôn
Mà tại sao lại đắng trong lòng
Như hàng cây gặp cơn gió đông
Khi đông qua thân cây trơ lá
Đêm nay anh say
Trong cơn mơ anh chơi vơi
Nghe không em ơi
Cơn đau tim anh đang cất lời
Một mình ôm nỗi buồn đêm trôi
Tình mình như chiếc thuyền ra khơi
Mây đen kéo đến bủa vây
Làm mưa giăng khắp lối
Nơi đâu xa xôi
Em có một chút gì nghĩ ngợi
Người từng chung giấc mộng đêm mơ
Giờ thì sao chỉ mình bơ vơ
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ trong mơ màng
Gió mát trăng thanh ai buông tiếng đàn
Tình tang tính tang tựa như oán than
Điệu đàn ngân vang
Ngã ngã nghiêng nghiêng anh kiếm tìm
Cứ mãi loay hoay bao nỗi niềm
Mang hết tâm tư đổ xuống biển
Để tìm thấy được bình yên
Em ơi em đang nơi đâu
Sao để anh một mình đêm thâu
Dù biết nước mắt không màu
Nhưng khi tuôn rơi
Là lòng này lại đau
Dồn anh vào chân tường
Để em lộ rõ chân tướng
Đuổi anh đến cùng đường
Để em một mình xưng vương
Giấc mơ ta cùng nhau
Cầm tay đi khắp bốn phương
Rồi em lại rẽ lối
Cho anh đây lạc hướng
Hỏi thế gian tình là gì
Mà sao nhiều mộng mị
Khi em ra đi
Anh nơi đây lệ rơi ướt mi
Em nói tất cả
Là sự định đoạt của Thiên Ý
Anh đã sai khi
Lầm tin em là chân lý
Người vội bước bên ai
Một đi là chẳng quay lại
Muộn sầu người trút lên vai
Làm tôi như điên dại
Màn đêm buông chỉ nghe thấy
Tiếng thở dài
Một mình dưới cơn mưa
Dù biết nước mắt cũng thừa
Em có thấy vui chưa
Anh như ngồi trên đống lửa
Yêu thương này em đốt ra
Thành đống tro tàn
Ngẩn ngẩn ngơ ngơ trong mơ màng
Gió mát trăng thanh ai buông tiếng đàn
Tình tang tính tang tựa như oán than
Điệu đàn ngân vang
Ngã ngã nghiêng nghiêng anh kiếm tìm
Cứ mãi loay hoay bao nỗi niềm
Mang hết tâm tư đổ xuống biển
Để tìm thấy được bình yên
Em ơi em đang nơi đâu
Sao để anh một mình đêm thâu
Dù biết nước mắt không màu
Nhưng khi tuôn rơi
Là lòng này lại đau
Dồn anh vào chân tường
Để em lộ rõ chân tướng
Đuổi anh đến cùng đường
Để em một mình xưng vương
Giấc mơ ta cùng nhau
Cầm tay đi khắp bốn phương
Rồi em lại rẽ lối
Cho anh đây lạc hướng
Hỏi thế gian tình là gì
Mà sao nhiều mộng mị
Khi em ra đi
Anh nơi đây lệ rơi ướt mi
Em nói tất cả
Là sự định đoạt của Thiên Ý
Anh đã sai khi
Lầm tin em là chân lý
Người vội bước bên ai
Một đi là chẳng quay lại
Muộn sầu người trút lên vai
Làm tôi như điên dại
Màn đêm buông chỉ nghe thấy
Tiếng thở dài
Một mình dưới cơn mưa
Dù biết nước mắt cũng thừa
Em có thấy vui chưa
Anh như ngồi trên đống lửa
Yêu thương này em đốt ra
Thành đống tro tàn