Ngồi trong góc căn phòng
Tự mình trấn an lòng
Rằng cơn đau sẽ trôi thật mau
Mắt môi lau hết bao đợi mong
Ngày em bỗng rời xa
Chợt thế giới nhạt nhòa
Bầu trời như vỡ đôi thành hai
Cánh hoa nhạt phai bao ngày qua
Dẫu biết đã đến lúc chia hai chúng ta
Vẫn cố gắng đánh thức cơn mơ phía xa
Biết đi về đâu, trách ai một câu
Cho dù tâm trí em
Giờ câm nín bơ vơ chẳng có lối ra
Thời gian có phai dấu
Cũng chẳng làm em quên đi
Những đêm mình em lặng lẽ
Lệ nhòa vương trên khóe mi
Còn đâu ngày ta bắt đầu
Thời gian có phai dấu cũng chẳng
Làm nhòe đi kí ức xưa
Đợi nhau từng chiều đón đưa
Dù thời gian nhẹ mờ phai
Thì em vẫn là cô gái lúc xưa
Trọn đời yêu anh mỗi anh
Cần một chiếc hôn sâu
Cần ánh mắt thêm lâu
Cần bờ vai, chiếc ôm dịu êm
Những khi màn đêm tan vào nhau
Dù em đã xa rồi
Lòng anh vẫn chưa nguôi
Giọt nước mắt cứ lăn đầy vơi
Cứ rơi nhẹ rơi ngập ngừng thôi
Vẫn cố chấp luyến tiếc một thời ngây khờ
Vẫn cố gắng níu kéo ai trong giấc mơ
Biết em ở đâu, dối gian một câu
Trong lòng không luyến lưu
Dù tâm trí em như ngàn muôn mũi dao
Thời gian có phai dấu
Cũng chẳng làm em quên đi
Những đêm mình em lặng lẽ
Lệ nhòa vương trên khóe mi
Còn đâu ngày ta bắt đầu
Thời gian có phai dấu cũng chẳng
Làm nhòe đi kí ức xưa
Đợi nhau từng chiều đón đưa
Dù thời gian nhẹ mờ phai
Thì em mãi là cô gái lúc xưa
Trọn đời yêu anh mỗi anh
Người ta nói
Thời gian rồi sẽ làm em quên đi
Vấn vương làm chi
Hình bóng làm em bao đêm ướt mi
Tâp quên để ta bắt đầu
Mà đâu biết thời gian phai dấu
Chẳng nhòe đi kí ức xưa
Đợi nhau từng chiều đón đưa
Dù thời gian nhẹ mờ phai
Thì em mãi là cô gái lúc xưa
Thời gian có phai dấu
Cũng chẳng làm em quên đi
Những đêm mình em lặng lẽ
Lệ nhòa vương trên khóe mi
Còn đâu ngày ta bắt đầu
Thời gian có phai dấu cũng chẳng
Làm nhòe đi kí ức xưa
Đợi nhau từng chiều đón đưa
Dù thời gian nhẹ mờ phai
Thì em mãi là cô gái lúc xưa
Trọn đời yêu anh mỗi anh