Bước chân cuối chiều
Nắng buông trước thềm
Khẽ hôn tóc mềm hương gió
Ghé vào quán nhỏ
Ngồi uống một tách cà phê
Ngắm dòng người dạo ngang qua đây
Góc phố ấy vẫn vậy
Hoàng hôn vẫn vương vấn mỗi ngày
Không chịu khép lại
Những u hoài vắng em
Anh vẫn ngồi đến khi phố lên đèn
Một mình với làn khói suy tư
Em ở nơi đó
Có đang cà phê với ai không
Nếu hỏi vì sao
Anh hay ngồi cà phê đến thế
Bởi vì anh mê
Từng giọt đắng ngọt tê lòng
Mê tiếng người lao xao cười nói
Mê nhất là những khi em kể
Những câu chuyện đời
Nếu hỏi vì sao
Anh thích ngồi cà phê đến thế
Bởi vì anh thích ngồi
Lắng nghe nỗi nhớ đong đầy
Bên ly cà phê
Như một thói quen
Mà bấy lâu nay
Anh chưa từng quên
Góc phố ấy vẫn vậy
Từ hôm ấy cho đến bây giờ
Anh ngồi đấy như vẫn đang chờ
Lại được thấy em
Nhâm nhi từng phút giây lúc ban đầu
Ngày mình vẫn còn ở bên nhau
Em giờ ở đâu
Có đang cà phê với ai không
Nếu hỏi vì sao
Anh thích ngồi cà phê như thế
Bởi vì anh mê
Từng giọt đắng ngọt tê lòng
Mê tiếng người lao xao cười nói
Mê nhất là những khi em kể
Những câu chuyện đời
Nếu hỏi vì sao
Anh thích ngồi cà phê đến thế
Bởi vì anh thích ngồi
Lắng nghe nỗi nhớ đong đầy
Bên ly cà phê
Như một thói quen
Mà bấy lâu nay
Anh chưa từng quên
Ly cà phê đầy lạc lõng
Anh thu mình trong vô thức
Với suy tư lặng câm
Từng giọt đắng nơi đáy lòng
Ly cà phê mang em tới
Tại sao chẳng ngăn em đi mãi
Tiếng người lao xao cười nói
Sao chẳng thể làm nhòe đi nỗi nhớ
Nếu hỏi vì sao
Anh thích ngồi cà phê như thế
Bởi vì anh mê từng giọt đắng tái tê
Bên ly cà phê
Như một thói quen
Ngày ấy vắng em
Anh chưa hề quên