Tay ai đập tan lớp băng kia
Khi tiết Lập Xuân
Múa đao một hồi
Chẳng xua được oán than
Cánh hoa rơi gió trêu đùa
Thế gian vốn là
Bao nỗi sầu chẳng ai thoát đâu
Nấc thang kia bước ba ngàn bước
Tâm thành kính xin Bồ Tát
Đến đây dâng hương
Để cho lòng con được lặng yên
Đã không hỏi không phiền lo
Để không lụy câu tình ái
Để rồi hằng đêm ngâm thơ mấy chung
Dưới trăng non mỗi ta điềm tĩnh
Không chìm đắm không phiền não
Mà tâm lặng yên ngồi đây
Thảnh thơi dưới ánh đèn
Chớ mang lấy sầu khổ kia
Để cho ái tình càng lún sâu
Ai ai rừng sâu đó đây
Phiêu du chốn nhàn hạ
Núi non trùng trùng
Có mưa phùn rớt rơi
Mà an tĩnh trôi đi phong trần
Những câu ước hẹn
Ta đã không còn tin
Mà an nhàn núi sông
Nấc thang kia bước ba ngàn bước
Tâm thành kính xin Bồ Tát
Đến đây dâng hương
Để cho lòng con được lặng yên
Đã không hỏi không phiền lo
Để không lụy câu tình ái
Để rồi hằng đêm ngâm thơ mấy chung
Dưới trăng non mỗi ta điềm tĩnh
Không chìm đắm không phiền não
Mà tâm lặng yên ngồi đây
Thảnh thơi dưới ánh đèn
Chớ mang lấy sầu khổ kia
Để cho ái tình càng lún sâu
Nấc thang kia bước ba ngàn bước
Tâm thành kính xin Bồ Tát
Đến đây dâng hương
Để cho lòng con được lặng yên
Đã không hỏi không phiền lo
Để không lụy câu tình ái
Để rồi hằng đêm ngâm thơ mấy chung
Dưới trăng non mỗi ta điềm tĩnh
Không chìm đắm không phiền não
Mà tâm lặng yên ngồi đây
Thảnh thơi dưới ánh đèn
Chớ mang lấy sầu khổ kia
Để cho ái tình càng lún sâu