Một triệu năm ánh sáng
Để đi bên em từ kiếp trước đến ngân hà
Một phần nghìn giây trôi qua
Chợt va vào nhau trong vũ trụ bao la
Một lần trời đã lỡ
Để anh ngủ quên trong hành tinh của riêng em
Một lần người đã nỡ
Buông tay anh trong ánh nắng ban trưa
Anh đang trôi trong không gian
Chẳng khác gì bụi mờ lượn lờ đang sắp tàn
Xung quanh anh tựa ngàn lối thoát
Nhưng hóa ra chỉ là một ma trận hoang đàng
Cách em kéo anh vào
Những ám ảnh đau thương ngày bé thơ
Cách em nhốt anh vào
Những cú đánh vô tình của nghi ngờ
Yêu em anh biết mình rất u mê
Yêu em anh thấy mình sao nhu nhược như thế
Yêu em anh không tìm thấy lối về
Yêu em anh thấy sao
Anh không biết tại sao từ khi nào
Mà đôi mình đều đã khác trước
Cảm giác bước chân cả hai đã không còn
Hướng về một tương lai lâu dài
Chỉ muốn bên nhau đêm ngày
Chỉ thích cà phê sớm mai
Em trở nên thật gắt gỏng
Còn anh trở nên thật lạc lõng
Trong vô vàn lời em buộc tội
Làm anh chỉ cúi đầu xin lỗi
Anh thật sự đã rất mệt mỏi
Phải anh biết em cũng muốn rẽ lối
Em người hiểu anh từng tế bào
Người anh tin dù có thế nào
Cũng không bao giờ làm anh đau
Dẫu mai này anh có ra sao
Liệu có một ngày em nao nao
Tự hỏi rằng đêm đó anh đã run rẩy thế nào
Một triệu năm ánh sáng
Để đi bên em từ kiếp trước đến ngân hà
Một phần nghìn giây trôi qua
Chợt va vào nhau trong vũ trụ bao la
Một lần trời đã lỡ
Để anh ngủ quên trong hành tinh của riêng em
Một lần người đã nỡ
Trả anh về nỗi sợ cô độc không tên
Anh yếu đuối hay tiếc nuối
Những kí ức cùng nhau một thời
Anh cứ nghĩ là mãi mãi bình yên
Bên người chẳng đổi dời
Những vết dấu của cơn đau
Hằn lên anh là cả một đời
Trả anh về nỗi sợ cô độc không tên
Cô độc không tên