Ngồi nhìn chiều tà buông nơi trời xa
Lòng chợt nhớ đến
Dung nhan của người
Lòng bao luyến lưu
Thời gian ấm áp qua rồi
Thôi chấp nhận
Tan vỡ duyên ta nay còn đâu
Ngước lên bầu trời ngắm trăng và sao
Ánh trăng rọi vào soi sáng đêm buồn
Từng làn gió nhẹ thoang thoáng
Thổi hồn ta giá lạnh thêm
Bao kỉ niệm gửi gió phiêu bạc
In sâu lòng ta bao nhiêu hồi ức
Để lòng ta đắm say trong mộng đẹp
Càng say giấc mơ
Càng đau đớn đến vô cùng
Khi biết được
Không có ai bên ta sẻ chia
Đã mong từng ngày ở bên cạnh nhau
Chở che cùng người đi hết cuộc đời
Mà chẳng thể mộng tan vỡ
Đoạn tình kia phải vùi chôn
Không thể cùng đi hết cuộc đời
Lệ tuôn rơi cố gượng cười che giấu đi
Chìm trong kí ức mơ màng gào thét lên
Nhưng cũng không thể nào
Khiến quá khứ quay lại
Đành chấp nhận thôi
Ánh trăng dần tàn phía sau bình minh
Lẻ loi một mình sao thấy đêm dài
Bầu trời sáng tựa tranh vẽ
Mà người không ở cạnh ta
Nay chỉ còn lại những kỉ niệm
Lệ tuôn rơi cố gượng cười che giấu đi
Chìm trong kí ức mơ màng gào thét lên
Nhưng cũng không thể nào
Khiến quá khứ quay lại
Đành chấp nhận thôi
Lệ tuôn rơi cố gượng cười che giấu đi
Chìm trong kí ức mơ màng gào thét lên
Nhưng cũng không thể nào
Khiến quá khứ quay lại
Đành chấp nhận thôi
Chỉ mong cùng người đi hết con đường