Trống vắng bóng dáng ánh mắt người xưa
Tình nhân ngược lối biết phải tìm đâu
Bờ mi còn ướt khóe mắt còn cay
Mà sao nàng hóa cơn gió vụt bay
Men nồng ai chuốc khiến ta nhớ nhung
Thêm sầu tâm trí với nỗi cô đơn
Trăng tàn vương vấn nỗi nhớ chưa quên
Say làn hương tóc cố nhân kêu tên
Vị ngọt ngày nào giờ còn lại hư vô
Cạn chén đắng vơi đầy
Ta mộng mị hình dung cố nhân
Đường mòn mà mình từng ngồi nhìn hoa rơi
Giờ thu đến đông tàn
Rồi xuân hạ về thiếu vắng bóng ai
Trống vắng bóng dáng ánh mắt người xưa
Tình nhân ngược lối biết phải tìm đâu
Bờ mi còn ướt khóe mắt còn cay
Mà sao nàng hóa cơn gió vụt bay
Men nồng ai chuốc khiến ta nhớ nhung
Thêm sầu tâm trí với nỗi cô đơn
Trăng tàn vương vấn nỗi nhớ chưa quên
Say làn hương tóc cố nhân kêu tên
Nữ nhi năm nào
Nàng vẫn còn ở bên ta
Mình đã cùng thề hẹn
Dẫu thế nào cũng không xa
Nhưng sao hôm nay sơn hà
Chỉ có mình ta lẻ bước
Thụy du ngược lối
Ta biết tìm nàng nơi đâu
Lư hương khói tỏa
Hiện dáng hình nàng âu sầu
Ta nguyện đổi ngàn kiếp tỉnh
Chỉ để lấy một kiếp duyên
Chỉ mong có thể tương phùng
Bên nàng một lần nữa
Chỉ mong chẳng phải bỏ lỡ
Một ngày nào ở bên nàng
Đoạn trường từ biệt ngàn lệ buồn chia ly
Phận duyên chóng phai tàn
Thân hồng nhan đời bao trái ngang
Một đời nặng tình
Để một đời vương mang
Chờ mong ngóng hy vọng
Vai lạnh cong, thuyền sang bến sông vô vọng
Mặt hồ yên bình
Chẳng con sóng nào uốn lượn
Chỉ có nỗi lòng người trên thuyền đang cố gượng
Tiếng sáo vút cao
Đang hòa lẫn vào trong gió
Tâm tư nỗi sầu của ta
Thả vào trong đó
Không ai cấu xé
Nhưng sao lòng đầy vết thương
Bên nhau phút chốc
Để rồi lại nhiều vấn vương
Ơi hỡi thế gian
Tình có phải thứ quý giá
Mà khi xa nàng
Cõi lòng này như hóa đá
Trống vắng bóng dáng ánh mắt người xưa
Tình nhân ngược lối biết phải tìm đâu
Bờ mi còn ướt khóe mắt còn cay
Mà sao nàng hóa cơn gió vụt bay
Men nồng ai chuốc khiến ta nhớ nhung
Thêm sầu tâm trí với nỗi cô đơn
Trăng tàn vương vấn nỗi nhớ chưa quên
Say làng hương tóc cố nhân kêu tên
Hẹn thề năm ấy có trở thành hiện thực
Hay đã vĩnh viễn tuột mất khỏi tay
Trách sao số kiếp quá rẻ mạt
Bên nhau phút chốc ta đã phải rẽ hai
Con đường chung lối bây giờ xa xôi quá
Bầu trời đẫm lệ níu kéo cũng bằng không
Yêu thương hóa kiếp nếu như có thể hãy