Ai biết ai
Vì đời cùng ngược xuôi chung lối mòn
Ngày anh hai mươi tuổi
Em đôi tám trăng tròn
Đêm lạnh còn chăn đơn gối lẻ
Chưa buồn khi canh vắng khép đôi mi
Cho đến hơn một lần
Tuổi trẻ như qua mất rồi
Ngày tim lên tiếng gọi
Xui tôi mến một người
Tâm tình chiều nao trên phố nhỏ
Khi về lưu luyến mãi phút hẹn hò
Bao thương nhớ
Từ độ anh vui bước quân hành
Nửa năm anh viết lá thư xanh
Bảo rằng sẽ về phố phường
Mừng rơi nước mắt
Ướt thư người tôi thương
Tôi đến nơi hẹn hò
Đường chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Bàn tay thon ngón nhỏ
Đan tay rắn sông hồ
Ta nhẹ dìu nhau như tiếng thở
Thương này thương cho bõ lúc đợi chờ
Anh bỏ trường xưa
Bỏ áo thư sinh
Theo tiếng gọi lên đường
Anh đi vì đất nước khổ đau
Anh đi anh quên thân mình
Em vì anh tóc bới chẳng lược cài
Thôi điểm trang má phấn chẳng cần rồi
Xa phồn hoa với những chiều dập dìu
Cho anh vững lòng anh đi
Đêm rồi lại đêm một bóng đơn côi
Em nhớ người phương trời
Tâm tư chẳng biết nói cùng ai
Đơn sơ em ghi đôi dòng
Mong người đi giữa súng đạn trập trùng
Xin hiểu cho giữa cát bụi thị thành
Bao giờ em cũng vẫn bền một lòng
Thương anh suốt đời anh ơi
Mai kia anh trở về
Anh trở về
Dẫu rằng
Dẫu rằng không còn vẹn như xưa
Dù anh trở về trên đôi nạng gỗ
Dù anh trở về bằng chiếc xe lăn
Hoặc anh trở về bằng chiến công đầy
Tình em vẫn chẳng đổi thay
Anh giờ ở đâu
Đồi núi cao nguyên hay cuối miền sông Hậu
Đêm nay ở đó gió lạnh không
Sương khuya có giăng giăng đầy
Phương này em với những lời nguyện cầu
Cho người đi sẽ có ngày trở về
Cho tình ta thắm thiết tựa ngày đầu
Xin cho chúng mình còn nhau
Có những đêm dài
Anh ngồi nhìn hoả châu rơi
Nghe vùng tâm tư
Cháy đỏ xoay ngang lưng trời
Những đóm mắt hoả châu
Bừng lên trong màn tối
Như mắt em sáng ngời
Theo anh đi ngàn lối
Những đêm không ngủ
Anh ngồi tâm sự cùng hoả châu rơi
Ôi đẹp làm sao màu hoả châu
Ðêm đêm tô son
Tô phấn những con đường
Ôi những con đường mang nặng đau thương
Cho anh nhận diện quê hương
Giữa đêm đen buồn
Bằng những dòng sông chảy xuôi đêm trường
Ôi những dòng sông nhẫn nhục đau thương
Dưới ánh châu hồng
Anh ngồi gọi thầm tên em
Mơ một ngày mai
Pháo nổ vang trên lối về
Những đóm mắt hoả châu
Là hoa đăng ngày cưới
Khi chiến chinh hết rồi
Tương lai ta tìm tới
Có nhau trong đời
Đêm trường không sợ lạc loài yêu thương
Từ khi anh thôi học
Từ khi đôi đứa đôi đời
Từ sông ngăn núi trở
Tạ từ không nói nên lời
Từ khi gót sông hồ ngược xuôi
Ôi những đêm thật dài
Hồn nghe thương nhớ ai
Một năm tìm vui nơi quan tái
Chưa về một lần
Dù chỉ một lần thôi
Tàn đêm anh chưa ngủ
Lều sương in bóng trăng gầy
Đời trai chưa biết mỏi
Ngại gì giông tố trong đời
Người ơi nếu hay rằng vì yêu
Vai áo tôi bạc màu
Để yên vui lối xưa
Tình kia vừa nhen tim đôi lứa
Xin hẹn một lời
Dù chỉ một lời thôi
Ðầu xuân mình quen nhau
Cuối hè mình giã từ
Mùa thu xui quân về biên khu
Cho đến đông tàn
Chỉ nhận một lần thư
Mong sao em anh hiểu
Đời lính dẫu phong trần
Nhưng yêu như yêu nhân tình
Và đậm đà như chúng mình
Những đêm hẹn hò
Giận hờn rồi yêu nhau hơn
Từ khi anh thôi học
Lòng thương biết mấy cho vừa
Từ khi ta cách trở
Kỷ niệm chưa xóa bao giờ
Cầu xin tóc em còn màu xanh
Xin má em còn hồng
Và môi em vẫn nồng
Đại dương tình thương dâng cao sóng
Xin về ngập tràn
Lòng chúng mình chờ mong
Tôi ở miền xa trời quen đất lạ
Nhiều đông lắm hạ nối tiếp đi qua
Thiếu bóng đàn bà
Đời không dám tới đành viết cho tôi
Nhạc tình sao lắm lời
Đơn vị thường khi nằm trên đất giặc
Thèm trong hãi hùng
Tiếng hát môi em, tiếng hát ngọt mềm
Người nâng lính khổ
Hát bởi câu ca
Vì tiền hay thiết tha
Xin đối diện một lần bên tôi
Cho tôi yêu
Bằng hình hài đó không thôi
Đến với tôi, hãy đến với tôi
Đừng yêu lính bằng lời
Đêm nằm miền xa trời cao đất hạ
Chợt lên ý lạ nên viết văn chương
Góp tiếng hậu phương
Ngoài kia súng nổ, đốt lửa đêm đen
Tầm đạn thay tiếng em
Nhiều khi tôi muốn viết thư thăm em
Về kể chuyện rừng xanh
Chuyện vui buồn quân ngũ
Chuyện quân hành đất đỏ
Nhiều đêm dài mưa đổ
Nhưng ngại em nhớ tôi chăng
Mười năm tôi xa mái trường yêu
Mang theo bao hẹn hò
Rời tuổi xanh học trò
Dù đời còn lắm mộng mơ
Dù biết bao giờ
Tìm về người cũ hoa xưa
Giờ đây nghe nói em đang vui say
Chiều hoa lệ thành đô
Vòng tay ngà đua mở
Cùng hoa đèn sáng rỡ
Dìu em vào giấc ngủ
Quay cuồng tiếng hát đam mê
Hỏi em ai sương gió đường xa
Vai ba lô nặng đầy
Tay súng giữa đêm dài
Miệt mài tranh đấu vì ai
Đừng để cho nhau
Một lời đau xót ngày mai
Nhớ đêm nào đường về nhà em
Có trăng êm sáng soi lối vào
Có đôi mình cùng chung bóng hình
Chung tiếng hát ấm êm ngày xanh
Nhớ câu thề một lần chia tay
Có hoa vương cuối chiều nắng hè
Đến bây giờ dù ai hải hồ
Xin em nhớ tiếng xưa đợi chờ
Làm sao tôi nói hết trong trang thư
Tình yêu gửi về em
Mười năm dài chưa mỏi
Đời trai còn trôi nổi
Vì nghe lời khắc khoải
Quê mình đau xót em ơi
Trời biên khu trăng sáng triền miên
Nhưng tim tôi lạnh đầy
Ngồi viết trang thư này
Gửi người em gái thành đô
Tôi vẫn chưa quên
Lời nguyện câu ước ngày xưa
Hôm ấy anh đi
Mình với mình vừa quen
Tình nhuốm chưa thành tên
Đôi ta đều biết rằng
Tình yêu như hình với bóng
Tình yêu như tờ giấy trắng
Như nước êm xuôi giữa dòng
Thì hôm nay người đi
Nụ hoa yêu vừa hé
Thì xin giữ ân tình mình em nhé
Sống cho kỷ niệm
Quá khứ tuy úa màu
Tương lai mình gần nhau
Biên cương không mây xanh màu lá rừng
Nơi đây đơn sơ
Như lòng đường phố vắng
Ngày mới đến bâng khuâng
Giờ vui nếp chinh nhân
Đôi lúc tuy buồn nhưng rồi quen
Em từ lúc chia ly
Bè bạn vắng tin về
Hôm nay mùa đông
Mai kia là thu đến
Dù ngày đêm chinh chiến
Vẫn hoài nhớ mong
Anh biết khi đi
Là cách biệt người quen
Mà nhớ nhiều là em
Đêm nay trời núi rừng
Nhịp canh thay bằng tiếng súng
Nửa trăng nghiêng đồi chếch bóng
Như xé hoang vu núi rừng
Đời chinh nhân mộng mơ
Bài thơ chưa đoạn cuối
Ngày mai chép thêm vần vào em nhé
Viết trên thiếp hồng
Nét chữ hoa cuối dòng
Tên em vào được không
Viết trên thiếp hồng
Nét chữ hoa cuối dòng
Tên em vào được không