Bước nặng nề qua thềm
Nhà vắng vương xác hoa,
Khi nắng chiều nghiêng
Ghé bên vai ướp vào má.
Lách cỏ vườn xưa tìm
Lai chốn ta vẫn đùa.
Ngắt hoa anh cười nhưng
Em trách rồi lệ ứa.
Gió dào dạt thưa rằng
Một sớm trên bến sông.
Em xuống thuyền hoa
Pháo vang đưa lướt ngược sóng,
Ước nguyền chìm sâu từ
Ngày ấy xuân úa màu,
Bến duyên dang đầu nời
Chôn kín một niềm đau.
Chiều nhạt nắng nhắc lời
Em nói khi múa trăng
Dưới khung trời êm,
Nếu mà ngày mai giàn
Hoa tím kia héo gầy
Rồi đời ta vỡ tan làm,
Đôi mắt ta càng xa
Cách nhau ngàn đời,
Thì cứ nhìn vấng trăng
Mà thôi trách duyên lỡ làng.
Có phải vì anh bềnh bồng
Mãi trong gío sương trong
Lúc đời em dưới hiên
Tranh khói lạc hướng,
Rã rời chờ anh tình rạn nứt
Xuân nát nhàu.
Bến duyên giang đầu mầy
Che kín một niềm đau.