Ta thương nhau, qua bao tháng năm dài,
Lòng đã hẹn thề, tình mãi mãi không phai.
Rồi anh đi, di cư miền đất lạ,
Nay anh về, xin đính ước tình ta.
Anh thương em, nên anh hiểu em rằng,
Em còn mẹ già đơn bóng mái nhà tranh.
Chị em anh, mỗi người đi mỗi ngã,
Em sao mà đành lòng, lấy chồng mà đi xa…
ĐK:
Mẹ cha…Ơn nghĩa bằng trời!
Em đâu nỡ xa rời cất bước ly hương.
Buồn thương…bóng ngã chiều tà.
Chén cơm đôi đũa bộ kỷ trà ai dâng?
Em bên anh, em bỏ đấng sinh thành.
Còn tình phụ tình, cũng đau xót lắm em.
Chuyện trăm năm, nay mình mang dang dở.
Vương vấn trong đời, thương nhớ mãi anh ơi!
***
Ta thương nhau, qua bao tháng năm dài,
Lòng đã hẹn thề, tình mãi mãi không phai.
Rồi anh đi, di cư miền đất lạ,
Nay anh về, xin đính ước tình ta.
Anh thương em, nên anh hiểu em rằng,
Em còn mẹ già đơn bóng mái nhà tranh.
Chị em anh, mỗi người đi mỗi ngã,
Em sao mà đành lòng, lấy chồng mà đi xa…
ĐK:
Mẹ cha…Ơn nghĩa bằng trời!
Em đâu nỡ xa rời, cất bước ly hương.
Buồn thương…bóng ngã chiều tà.
Chén cơm đôi đũa bộ kỷ trà ai dâng?
Em bên anh, em bỏ đấng sinh thành.
Còn tình phụ tình, cũng đau xót lắm em.
Chuyện trăm năm, nay mình mang dang dở.
Vương vấn trong đời, thương nhớ mãi anh ơi!
Chuyện trăm năm, nay mình mang dang dở.
Vương vấn trong đời, thương nhớ mãi em ơi!
Chuyện trăm năm, nay mình mang dang dở.
Vương vấn trong đời, thương nhớ mãi nhau thôi!