thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ
tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo
ngày nó sống kiếp lang thang
ngẩn ngơ như chim xa đàn
nghĩ mình tủi thân muôn vàn...
mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ
một chén cơm chiều nhưng lòng chưa no
cuộc sống đói rách bơ vơ
hỏi ai ai cho lương nhờ
chuỗi ngày tăm tối vô bờ.
đêm đêm.... nó ngủ một mành chiếu rách co ro
một thân côi cút không nhà
thân em lá cỏ
bạn thân ai có đâu xa
thằng tư con tám hôm qua, trên phố lê la...
mẹ nó không còn nên đời nó khổ
một chén cơm chiều nên lòng chưa no
nhiều lúc nó khóc trong mơ... mẹ ơi con mong con chờ
bao giờ cho đến bao giờ.