Em đi tìm góc xa nơi cuối vườn
Em muốn trốn sâu vào sự bình yên
Sâu mãi, sâu mãi vào tình yêu của anh
Đôi lần em nhìn tán cây
Mà ứa nước mắt vì màu xanh
Vì sự trong trẻo...
Rồi em khóc, rồi em khóc
vì đốm nắng loang trên vạt cỏ
Rồi em khóc, vì gịot mưa trắng như giọt lệ
Vì viên đá dần tan trong ly nước mùa hè.
Và em nhớ, và em nhớ
Về bến sông xưa một chiều
Và em nhớ giọt mưa rớt trên đầu trần
Nhớ chiếc võng xưa đơn sơ ngoài hiên vắng.
Rồi em muốn được ra đi như thế
Ra đi tràn đầy biết ơn
Ra đi mà trên đôi mi đã khép
Còn lan chảy giọt nước mắt hân hoan.