Em còn nhớ chăng, ngày ấy chiến tranh
Hai chúng mình còn căng đầy nhựa sống
Em còn nhớ chăng, một thời tuổi trẻ
Một sợi tóc bay cũng xao động con tim.
Ngày ấy em là du kích, anh là lính thủy
Có gì cách xa đâu, Có gì cách xa đâu.
Sao anh chỉ nhìn em qua ô cửa sổ
Rồi một mình mặc lửa tình đang cháy.
Giọt lệ rơi.
Rồi anh đi, cứ thế anh đi
Thoi đưa Nam Bắc
Lách qua từng ngọn sóng,
Bám theo ánh sao trời
Mặc nắng lưng bỏng rát,
Sóng xô tàu chơi vơi
Mặc bão đạn mưa bom,
Hiên ngang giữa biển khơi.
Anh đi vì miền Nam,
Anh đi vì Tổ Quốc
Vạch biển đông dọc ngang.
Anh cùng em về thăm đồ sơn
Nơi xuất phát những con tàu không số
Những con tàu đã viết lên huyền thoại
Dấu tích còn đây trên những trụ cầu.