Bao đêm rồi một mình tôi lang thang phố vắng.
Đi ngang nhà cô bé học cùng trường.
Dáng em gầy mong manh như lá cỏ.
Mái tóc huyền óng ả thật dể thương.
Thẩn thờ, ngu ngơ bên hiên vắng.
Cứ đứng chờ như nắng hạn chờ mưa.
Và đêm về ngơ ngẫn thức làm thơ.
Trăng giấy trắng hay tình tôi mộng mơ.
Cô bé ơi, áo dài bay trong gió.
Chiều tan trường tôi lặng lẽ theo sau.
Lời ban đầu ngại ngần không dám nói.
Để đêm về thao thức suốt canh thâu.
Cô bé ơi, sao mà thương mà nhớ.
Biết bao giớ cô hiểu thấu tình tôi
từng đem về một mình tôi xuống phố.
Đứng lặng thầm như một mảnh trăng mơ.