Sáng tác : Vũ Quốc Bình
Từ khi lên mười sáu em vội đi lấy chồng
Bỏ mặc một dòng sông mãi tìm lá diêu bông
Ngày em đi chiều thu nắng vàng như rụng vỡ
Nhìn em xa dần xa thơ thẩn một mình ta.
Thương ai môi ướt năm canh
Đêm thâu nhớ mẹ ngày buồn nhớ cha
Có thương xin hiểu cho ta
Mười năm bên ấy, mười năm đợi chờ
Thương ai một bóng canh dài
Thương ai một bóng canh dài.
Thời gian trôi lặng lẽ em về một chiều đông
Vầng trăng xưa đã khuyết lá tràm hắt hiu rơi
Mẹ cha nay còn đâu, con đò xưa cũng mất
Mười năm xa làng quê em chỉ còn niềm đau.