Đêm khuya có một gã khờ,
uống trăng rồi khóc trăng thơ đời mình
Uống thơ rồi khóc cuộc tình
Uống tình rồi khóc một mình dưới trăng
Ôi một gã si tình ngồi thẫn thờ chơi trăng
Mang bao nỗi ưu sầu,
để rồi thương nhớ vấn vương
Ôm tương tư, ôm lặng mối duyên đầu trong đêm thâu âm thầm khóc than đời mình
Câu thơ xưa, nét mực tình đã phai nhòa trăng thơ say thế là viết tình đắng cay