Màn đêm khẽ rung
Nhìn lên ánh trăng
Quạnh hiu giá băng
Lặng nghe không gian cuốn vây nỗi sầu trong đáy lòng
Màn sương đêm khẽ rơi trên dòng tóc
Thời gian đứng yên
Lạc loài bước chân
Nhẹ như lá khô
Mỏi mòn đêm khao thức dẫu xé tâm tư đã đắm chìm
Màu rêu phủ xuống đêm
Ta ngỡ là tiếng chim
Tiếng tham muôn côn trùng thên vỡ vàng
Hàng cây ngơ ngác lớn trong đêm
Lòng ta cằn cỗi ước hẹn ngày tháng nhân gian yếu mềm
Còn đâu tiếng yêu trong vườn đêm...:(