Kêu cái mà quạ kêu
Kêu cái mà quạ kêu
Quạ kêu nam đáo
Tất đáo nữ phòng
Người dưng khác họ
Chẳng nọ thời kia
Nay về mai ở
Bằng ngày thời mắc cỡ
Tối ở quên về
Rằng a í a ra về
Lòng thương nhớ thương
Rằng a í a ra về
Lòng thương nhớ thương
Anh ơi con quạ nó kêu
Người dưng khác họ
Sao qua ngõ nhà em
Anh dừng chân không bước
Để lý chường sao em
Thẹn thùng bỡ ngỡ
Vành nón che nghiêng
Mà e ấp môi cười
Hai đứa thân nhau
Từ ấu thơ lên tám lên mười
Khuất hàng dừa xanh
Qua cánh đồng lúa chín
Nhà anh bộn bề
Mái ngói tường cao
Nhà em đơn sơ
Sau mấy dậu bìm bìm
Mỗi bữa tan trường
Hai đứa bước chung đôi
Trận mưa rào lầy lội bước chân quen
Hái lá sen che đầu
Mà miệng cười khúc khích
Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Chứ người dưng khác họ
Sao đem lòng nhớ thương
Một buổi ban mai
Bên hiên nhà em chải tóc
Hai đứa nhìn nhau
Rồi bất chợt thẹn thùng
Cũng ánh mắt thân quen
Mà giờ đây sao
Lưu luyến lạ lùng
Rồi hè năm đó
Khi phượng hồng nở thắm
Anh ép cánh phượng hồng
Vào lưu bút mấy vần thơ
Cho trái tim non
Em bối rối đợi chờ
Lối quen đến lớp
Sao ngại ngùng chân bước
Để từng đem trong
Giấc nồng thao thức
Nghe con quạ kêu bên hè
Sao thương nhớ người dưng
Kêu cái mà quạ kêu
Kêu cái mà quạ kêu
Quạ kêu nam đáo
Tất đáo nữ phòng
Người dưng khác họ
Chẳng nọ thời kia
Nay về thì mai ở
Bằng ngày thời mắc cỡ
Tối ở quên về
Rằng a í a ra về
Lòng thương nhớ thương
Rằng a í a ra về
Lòng thương nhớ thương
Rồi thời gian trôi qua
Anh lớn lên theo
Nghiệp bút nghiên xa
Nhà lên tỉnh học
Ngày tiễn anh đi
Hai đứa nhìn nhau nghèn nghẹn
Em hứa đợi chờ anh
Một buổi tao phùng
Mấy mùa phượng rơi
Sao mưa gió não nùng
Nhớ ngày nào hai đứa về chung lối
Mà con đò chiều nay
Sao quá cô liêu
Từng cánh thư cũng
Thưa thớt như lá hẹ
Anh mòn mỏi trong tin người bạn cũ
Một chiều quê nghe
Tin em về đến
Anh mừng vui mà
Nước mắt lưng tròng
Em qua nhà tìm gặp
Người em đợi em chờ
Nhưng em đâu có ngờ
Nhà anh rộn rã hôn nhân
Anh nhìn em luống xót xa
Anh tưởng rằng em
Quên chuyện ngày xưa
Thời thơ dại qua rồi
Mong em đừng giận hờn anh
Ngõ nhà anh đèn hoa giăng rực rỡ
Lối về nhà em
Sao mưa gió giăng mờ
Quạ kêu nam đáo nữ phòng
Người dưng khác họ
Sao đem lòng nhớ thương
Vì đâu nên nỗi đoạn trường
Mình em lê bước
Trên nẻo đường cô đơn