Những đồi hoa sim
Ôi những đồi hoa sim
Tím chiều hoang biền biệt
Vào chuyện ngày xưa
Nàng yêu hoa sim tím
Khi còn tóc búi vai
Mấy lúc xông pha ngoài trận tuyến
Ai hẹn được ngày về
Rồi một chiều mây bay
Từ nơi chiến trường Đông Bắc đó
Lần ghé về thăm xóm
Hoàng hôn tắt sau đồi
Những chiều hành quân
Ôi những chiều hành quân
Tím chiều hoang biền biệt
Một chiều rừng mưa
Được tin em gái mất
Chiếc thuyền như vỡ đôi
Phút cuối không nghe được em nói
Không nhìn được một lần
Dù một lần đơn sơ
Để không chết người trai nơi khói lửa
Mà chết người em nhỏ
Hậu phương tuổi xuân thì
Ôi ngày trở lại
Nhìn đồi sim
Nay vắng người em thơ
Ôi đồi sim tím
Chạy xa tít lan dần theo bóng tối
Xưa xưa nói gì bên em
Một người đi chưa về
Mà đành lỡ bước tơ duyên
Nói nói gì cho mây gió
Một rừng đầy hoa sim
Nên để chiều đi không hết
Tím cả chiều hoang
Nay tím cả chiều hoang
Đến ngồi bên mộ nàng
Từ dạo hợp hôn
Nàng không may áo cưới
Thoáng buồn trên nét mi
Khói buốt bên hương tàn nghi ngút
Trên mộ đầy cỏ vàng
Mà đường về thênh thang
Đồi sim vẫn còn trong lối cũ
Giờ thiếu người xưa ấy
Đồi hoang mới tiêu điều
Mưa rừng ơi mưa rừng
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu
Mưa từ đâu mưa về
Làm muôn lá hoa rơi tả tơi
Tiếng mưa gió lạnh lùa vào mành
Lá vàng rơi lìa cành
Gợi ta nỗi niềm riêng
Ôi ta mong ước xa xôi
Nhưng đêm mãi cô đơn
Gửi tâm tư về đâu
Mưa thương ai mưa nhớ ai
Mưa rơi như nhắc nhở
Mưa rơi trong lòng tôi
Mưa rừng ơi mưa rừng
Tìm đâu hỡi ơi bóng người xưa
Mỗi khi mưa lạnh về muộn màng
Bóng chiều vàng dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi
Đường lên dốc đá
Nửa đêm trăng tàn
Nhớ câu chuyện xưa
Lầu ông Hoàng đó
Thuở nào chân Hàn Mặc Tử đã qua
Ánh trăng treo nghiêng nghiêng
Bờ cát dài thêm hoang vắng
Tiếng chim kêu đau thương
Như nức nở giữa trời sương
Lá rơi rơi đâu đây
Như nức nở giữa đêm trường
Tìm về nửa đêm buồn
Đường lên dốc đá
Thuở nào hai người
Đã một lần đến
Tình yêu vừa chớm
Xót xa cho chàng
Cuộc sống phế nhân
Tiếc thay cho thân trai
Một nửa đời chưa qua hết
Trách thay cho tơ duyên
Chưa thắm nồng đã vội tan
Hồn ngất ngây quay cuồng
Cho trời đất cũng tang thương
Mà khổ đau niềm riêng
Hàn Mặc Tử xuôi về quê cũ
Giấu thân nơi nhà hoang
Mộng cầm hỡi thôi đừng thương tiếc
Tủi cho nhau mà thôi
Tình đã lỡ xin một câu hứa
Kiếp sau ta tròn đôi
Còn gì nữa thân tàn xin để
Một mình mình đơn côi
Tìm vào cô đơn
Đất Quy Nhơn gầy
Đón chân chàng đến
Người xưa nào biết
Chốn xưa ngập đường
Pháo cưới kết hoa
Chốn hoang liêu tiêu sơ
Hàn âm thầm nghe trăng vỡ
Xót thương thân bơ vơ
Cho đến một buổi chiều kia
Trời đất như quay cuồng
Cho hồn phách vút lên cao
Mặc Tử nay còn đâu
Tôi kể người nghe
Chuyện Lan và Điệp
Một chuyện tình cay đắng
Lúc tuổi còn thơ
Tôi vẫn thường mộng mơ
Đem viết thành bài thơ
Thuở ấy Điệp vui như bướm trắng
Say đắm bên Lan
Lan như bông hoa ngàn
Thương yêu vô vàn
Nguyện thề non nước
Sẽ không hề lìa tan
Chuông đổ chiều sang
Chiều tan trường về
Điệp cùng Lan chung bước
Cuối nẻo đường đi
Đôi bóng hẹn mùa thi
Lan khóc đợi người đi
Lần cuối gặp nhau
Lan khẽ nói
Thương mãi nghe anh
Em yêu anh chân tình
Nếu duyên không thành
Điệp ơi Lan cắt tóc
Quên đời vì anh
Nhưng ai đâu ngờ
Lời xưa đã chứng minh
Khi đời tan vỡ
Lan đau buồn quá
Khi hay Điệp đã
Xây mộng gia đình
Ai nào biết cho ai
Đời quá chua cay
Duyên đành lỡ vì ai
Bao nhiêu niềm vui
Cũng vùi chôn từ đây
Vùi chôn từ đây
Lỡ một cung đàn
Phải chăng vì tình đời
Là vòng dây oan trái
Nếu vì tình yêu
Lan có tội gì đâu
Sao vướng vào sầu đau
Nàng sống mà tim như đã chết
Duyên bóng cô đơn
Đôi môi xin phai tàn
Thương thay cho nàng
Buồn xa nhân thế
Náu thân cửa Từ Bi