Với Hà Tĩnh mình, răng mà thương, mà nhớ
Khi tuổi ấu thơ, gió bụi cát bay
Lấn trong sữa thơm, mẹ nuôi tôi lớn
Ơi! Hà Tĩnh mình, đường về có nhớ
Trời chang chang nắng, ai quàng áo tơi
Cho ta thương nhau, mồ hôi chát mặn
Cho ta thương nhau vầng trăng không lẻ bạn
Đứt ruột nhớ mong
Giờ về, ta ngược sông Lam
Đi trên con đò thuở nhỏ
Bãi ngô chân em còn vương bụi phấn
Tóc xanh buông mây trong gió chiều
Nghe câu đò đưa mát ngọt
Giọng quê nôn nao vang ráng chiều
Biển sông bao năm bỗng rứt ruột
Cho quê mình gạo trắng nước trong
Hà Tĩnh ơi! Quê mình thương
Như núi Hồng, sông Lam
Sông cứ chảy trong ta, núi cứ lớn trong ta
Trăm năm muối mặn, gừng cay hỡi người
Dù ngàn trùng cách xa, ta vẫn nhớ thương nhau
Hà Tĩnh mình ơi!
Núi Hồng bốn mùa thông reo
Thơ ai vẫn còn trong cuộc đời
Dẫu xưa rêu phong thời gian mòn lối
Vẫn nguyên nơi đây bao nếp nhà
Dân tôi ngàn năm khó nhọc
Mà sống chắt chiu câu nghĩa tình
Biết khi mô trong, thời mô đục
Răng là nhục, là vinh hỡi ai!
Hà Tĩnh ơi! Quê mình thương
Như núi Hồng, sông Lam
Sông cứ chảy trong ta, núi cứ lớn trong ta
Đi xa muốn về, khổ đau càng muốn về
Để tình mẹ ấp yêu, ôi thương biết bao nhiêu
Hà Tĩnh mình ơi!