Thức giấc
Gió bỗng thấy đôi khi cô đơn đến lạ thường
Nhắm mắt
Sao nước mắt bỗng cứ rơi thêm từng cơn
Nước mắt không ngăn được
Theo nỗi cô đơn về
Em lắng nghe nỗi buồn
Sóng vỗ
Thêm chút đi sáng tươi trên môi đã nhạt nhòa
Vuốt tóc
Em hỏi gió gió đã đem đi về đâu
Nước mắt không ngăn được
Theo nỗi cô đơn về
Em lắng nghe nỗi buồn
Em vội đi vội tan đi
Niềm sầu lo của quá khứ đang héo khô
Không chờ ai hoặc mong ai
Ngồi như đêm mình em cất bước ra đi
Đêm nào qua bình minh lên
Ngồi bên sông nhìn bèo trôi nước mắt rơi
Em chợt nghe điều hư hao từ chiêm bao chợt con tim mất hay đâu