Bàn tay năm ngón, gạt bàn tay anh,
Xong rồi người bước vội vàng,
Bàn tay năm ngón, giờ cùng tay ai,
Tay đan tay thật yêu thương…
Bàn tay anh đưa ra mong sao giữ lại
Đôi chút hy vọng người sẽ ở lại
Mà sao em buông tay anh để bước đi,
Anh khóc thầm…
Ngày xưa hai đứa, chuyện trò đêm khuya,
Ta cùng ước thật nhiều,
Nhìn em trong sáng,
Nụ cười ngây thơ, anh mơ mộng ngày mai sau…
Người kêu anh như ngôi sao băng ấm nồng,
Em sẽ luôn là trăng sáng đêm dài.
Và trăng sao luôn luôn bên nhau đến suốt đời,
Em sẽ không rời anh nửa bước…
Vậy mà hôm nay trăng kia, đang ở bên ai yên vui,
Trăng đã quên hết lời yêu xưa,
Từng ngày qua ngôi sao băng khóc rất nhiều vì thương nhớ người…
Mọi người sao luôn khuyên nhau,
Khi gặp ngôi sao băng rơi,
Ta cần chi ước sẽ được mà thôi,
Thế nhưng nào có hay vì sao ấy ước cho chính mình…