Về lối cỏ hoa
Tôi tưởng là em không còn giữ
Những gì thơ mộng của ngày xưa.
Tôi tưởng từ ngày em biệt xứ
Là quên xóm nhỏ quá quê mùa!
Bao nhiêu lá rụng trong vườn vắng
Là bấy tình tôi gởi gió mây...
Thì ra em mãi còn lưu luyến
Ướt đẫm mi đêm gối lệ đầy.
Một thuở buồn vui em vẫn nhớ
Nhưng đời nghiệt ngã cuốn nhau xa.
Dù không trở lại trăng mười sáu
Hồn vẫn mơ về lối cỏ hoa.