Hối Tiếc Muộn Màng
Phạm Thanh Thảo
Thôi người ơi,
Cớ sao anh lại về đây.
Thôi đừng mang thêm dối gian,
Để được thứ tha.
Bây giờ anh nói,
Đã quá muộn màng,
Khi tình ta đã hóa kiếp lụi tàn.
Bây giờ anh cố hối tiếc làm gì,
Còn gì đâu anh hỡi.
Khi người thay đổi,
Đành lòng bước đi.
Anh đâu hay biết,
Ngày từng ngày tôi sẽ sống sao?
Nay tình anh không còn như
Anh mộng mơ
Anh về đây có nghĩa chi.
Vì tình đã chết theo những lời chia tay.
Xót xa đã khiến lòng lạnh câm.
Trái tim khô héo dòng lệ đau.
Tiếng yêu nay đã không còn.
Xin người đừng nói
Suốt kiếp sẽ yêu tôi.
Dối gian chi nữa hỡi người?
Dẫu tôi sẽ nói tôi tha thứ.
Nhưng tình ta có còn thiết tha
Như ngày xưa?
Thôi người ơi,
Cớ sao anh lại về đây.
Thôi đừng mang thêm dối gian,
Để được thứ tha.
Bây giờ anh nói,
Đã quá muộn màng,
Khi tình ta đã hóa kiếp lụi tàn.
Bây giờ anh cố hối tiếc làm gì,
Còn gì đâu anh hỡi.
Khi người thay đổi,
Đành lòng bước đi.
Anh đâu hay biết,
Ngày từng ngày tôi sẽ sống sao?
Nay tình anh không còn như
Anh mộng mơ
Anh về đây có nghĩa chi.
Vì tình đã chết theo những lời chia tay.
Xót xa đã khiến lòng lạnh câm.
Trái tim khô héo dòng lệ đau.
Tiếng yêu nay đã không còn.
Xin người đừng nói
Suốt kiếp sẽ yêu tôi.
Dối gian chi nữa hỡi người?
Dẫu tôi sẽ nói tôi tha thứ.
Nhưng tình ta có còn thiết tha
Như ngày xưa?
Sao người chẳng thề tin anh một lần
Trái tim anh đây chỉ có em
Từ lúc xa em anh mới nhận ra
Cuộc đời anh không thể vắng em
Xin người đừng nói
Suốt kiếp sẽ yêu tôi.
Dối gian chi nữa hỡi người?
Dẫu tôi sẽ nói tôi tha thứ.
Nhưng tình ta có còn thiết tha
Như ngày xưa?
Dẫu tôi sẽ nói tôi tha thứ.
Nhưng tình ta có còn thiết tha
Như ngày xưa?