Em là bông súng đồng quê, đâu dám sánh cùng các loài hoa vương giả, như hoa cúc, hoa lan, hoa hồng, hoa huệ. Em vẫn là bông súng đồng quê, quanh năm sống với ruộng đồng thôn giả, ngày nắng đêm mưa, bốn mùa giông bão. Em vẫn âm thầm, vẫn tươi cười chiu đựng chẳng hề than. Em nào khác hoa sen, được lớn lên bằng tinh khiết phù sa nơi vùng đất bưng biền. Chắc tại cái tên, tại màu da sạm nắng, nên suốt cuộc đời giam thân vùi nơi xứ sở đồng quê.
Rồi bỗng một hôm, có chàng thư sinh đi dạo bên hồ, nhìn em lung linh chàng ngơ ngẩn tâm hồn, chàng cúi xuống nhẹ tay nâng một bông súng đóa và miệng thì thầm: hoa gọi là chi, màu sắc thắm tươi nhưng đượm buồn giản dị, làm cho ta xao xuyến trong lòng. Ta muốn cùng em để bày tỏ tâm tình...
Chuyện riêng mình đã lâu rồi ơ... Ta đã thầm trách sao có một loài hoa chế ngự trong tim, để ta được nuông chìu, và để nói tiếng yêu... Tình chớ hoài nghi... lời ta nói ra, như nước chảy qua cầu... xin chớ xem là mây bay gió thoảng, mà là lời chung tình, lời của cuộc đời ta trao trọn cho em.
Ngọn gió cuối thu thổi mơn man như vuốt ve một bông súng đỏ, bông súng nhởn nhơ, mỉm cười xoè cánh mở để cho thêm sắc thêm hồng....
Lời của ai làm xao xuyến hương đồng, cứ vãn, cứ ve suốt bao mùa mưa nắng,
Để bông súng đồng cứ mộng, cứ mơ ..
Lời chung tình đẹp tựa bài thơ, để bông súng cứ ngẩn ngơ chờ đợi
Gió thu về làm đồng nước xôn xao, nở vội cuốn theo chàng thư sinh áo trắng
.....
Chàng ra đi theo gió mùa thu gọi, như bao chàng trai ra chốn trận tiền
Xôm làng quạnh hiu bởi gót giày xâm lược, khổ không dám than, vui chẳng dám cười
Thay áo thư sinh, khoác áo màu chinh chiến
Sông nước trận tiền, lót với vác giáo ngang vai, vườn hồng đang rực sáng ở ngày mai
Anh cứ bước và kẻ thù tháo chạy
Lập bao chiến công, anh hẹn ngày trở lại
Để bông súng mỉm cười, đồng nước cũng cười theo...
Xuân, hạ, thu, đông, mùa nối mùa, đợi chờ thấp thoảng bóng người xưa
Mới đây mà đã bao thập kỷ...Ai rắc mây chiều lên tóc xanh...
Chàng thư sinh năm xưa khg còn trẻ trung như cái ngày bâng khuâng nhìn bông súng đồng đượm buồn giản dị
Một bước anh đi là xe đưa bóng loáng và vòng tay ôm trọn đóa nhung hồng
Anh đã quên em, một bông súng đồng...
Ầu ơ, ai đi bờ đất một mình
Phất phơ áo trắng tưởng bạn tình năm xưa
Ai xui khi gió đẩy gió đưa
Anh xa đồng nước, anh xuôi về miền trung du
Vợ anh yêu, đóa hồng nhung
Còn em bông súng cứ ngẩn ngơ đứng chờ
(nhạc)
Tại gió đẩy, gió đưa nên bông súng bây giờ cũng sắp thành bà ngoại
Ai rắc mây chiều lên bông súng đồng quê,
Tạo hóa sắp sẵn rồi, xin ai chớ trách ai
Còn em bông súng, loài hoa đồng nội
Anh vui cứ vui, em đợi cứ đợi
Anh già cứ già, nhưng yêu em vẫn cứ yêu
Bởi gió thu cũng có sáng trưa chiều, làm người sao khỏi lắm chi đổi dời
nhưng tình yêu muôn đời và mãi mãi cũng không vơi
Dẫu trăm giốc bạc vàng khg đổi được
Bông súng đồng quê khg kiêu sa đài các
Nhưng giữ mãi trong lòng chút vị ngọt của tình yêu