xã hội đầy những cạm bẫy và dối trá con người luôn lừa dối nhau để tồn tại méo mó nhưng là bản chất của sự thật sự thật đã bị che mờ bởi đồng tiền
khổ cực với những mảnh đời người lao động nợ nần vẫn mãi dai dẳng theo cuộc sống lạc lõng cô đơn những thân phận lỡ lầm quay đầu, ký ức không bao giờ phôi phai
tôi không muốn nghĩ tôi không muốn nghe tôi không muốn thấy tôi không muốn biết
số phận ko ai có thể tránh khỏi đen bạc chỉ là quy luật mà thôi sinh tử, đâu có dễ như mình nghĩ vì tất cả đều bị trói buộc lẫn nhau
vòng xoáy ngày ngày vẫn mãi quay đều cảm xúc, cứ mãi luân hồi luẩn quẩn kêu gào than khóc giãy giụa tìm lối thoát lối thoát, chỉ có chính mình tạo ra ...
tôi không muốn nghĩ tôi không muốn nghe tôi không muốn thấy tôi không muốn biết
hãy yên phận, hãy bằng lòng, hãy chấp nhận và hãy sống có ích
phải yên phận, phải bằng lòng, phải chấp nhận và phải sống có ích