Em Cười rất duyên ai cũng ưa nhìn,
Ai cũng để em trao ánh mắt,
Anh ngồi rất riêng anh chỉ một mình,
Nhìn em sao không làm quen,
Dù chiều hôm ấy mây xám giăng lưng trời,
Sao Ta Không Đến Làm Quen
Mà như vương nắng trong mắt em xanh ngời,
Rồi nhẹ nhàn âu lo,Dịu dàng nỗi nhớ,
Giận hờn vu vơ,Để rồi tiếc nhớ,
Sao ta không đến làm quen.