Ngày hôm nay được gặp anh, gần anh, nhìn anh, thấy trong tim càng yêu anh nhiều.
Và như bao nhiêu ngày qua, mình em, cùng anh, nắm tay nhau đi trên đường về.
Khép nép ngã xuống đôi vai của anh thấy lòng ấm êm,
Rồi bỗng anh quay lưng dửng dưng rất vô tình.
Mình chia tay kể từ đây, đường anh, đường em, mỗi người một nơi…
ĐK:
Em nào tin rằng sẽ mất anh.
Không ngờ khi anh lấy câu chia lìa nhau, nói ra rất chi dễ dàng…
Giữa hai chúng ta hết rồi, ở đây chẳng ai có lỗi.
Anh làm cho lòng em đau quá.
Không còn anh thì em phải sống ra sao. Bắt em chấp nhận sự thật, lý do chẳng ai biết được, chỉ em biết khi em mất anh sẽ mãi mãi không bao giờ em quên được anh…
Chỉ khi biết em mất anh mãi mãi không bao giờ quên.