CHỜ NGƯỜI
Lam Phương
Chờ anh chờ đến bao giờ mấy thu thuyền đã xa bờ
nhiều đêm cô đơn nhìn cây trút lá
buồn quá cơn mưa hắt hiu đưa hồn về trong cô liêu
Tình anh lạc chốn mê rồi nhớ chăng người cũng đi rồi
ngày vui mang theo một cơn gió lốc
lệ thắm không vơi cứ tuôn ai còn nhớ đâu mà thương
Thôi anh ra đi về nơi xứ xa
đêm đông cô đơn buồn cho kiếp không nhà
lạnh giá rét buốt đời bạc phước không chồng chỉ còn lại nhớ mong
Mười năm trời chẳng thương mình để anh thành kẻ bạc tình
cầu xin xin cho mây về vui với gió
dù có qua bao đắng cay muôn đời em vẫn chờ anh