Ngự Bình ơi bao chuỗi ngày lận đận
Vòng đời trôi những u uẩn tang thương
Vành nón nghiêng bài thơ đẹp mê thường
O khẽ hát ru tình trường muôn thủa
Trời rét đậm tối ni thèm cơm hến
Bánh bèo mô Vĩ Dạ nhớ sương chiều
Huế của ta những túp lá liêu xiêu
Xuân về chậm nên đông dài vô tận
Dòng nước ngược Hương Giang về bên nớ
Con đò nay người khách lạ chưa quen
Chiếc xích lô lầm lũi phố quên đèn
Ta bước vội bên ven hồ xa lạ
Đường ước hẹn trăng ni chừ hóa đá
Đá xuyên cây nghiêng ngả bên tê rồi
Người yêu ơi cung cấm bỗng thay ngôi
Đào sóng lục tim bồi hồi luyến nhớ
Huế và ta cả chuỗi đời duyên nợ
Nồng hương hôn trong trang vở xa xưa
Ồ này O em đang khóc hay mưa
Hồn run rẩy như vừa tan giấc mộng
Ta nhớ O giữa khung trời gió lộng
Bước phiêu đồng tim lay động cô liêu
Huế của ta hồn chắp cánh đăm chiêu
Ai hiểu được Huế đông chiều xám vắng
Ai hiểu được Huế đông chiều xám vắng