J'ai quitté mon pays, j'ai quitté ma maison
Ma vie, ma triste vie se traîne sans raison
J'ai quitté mon soleil, j'ai quitté ma mer bleue
Leurs souvenirs se reveillent, bien après mon adieu
Soleil, soleil de mon pays perdu
Des villes blanches que j'aimais, des filles que j'ai jadis connu
J'ai quitté une amie, je vois encore ses yeux
Ses yeus mouillés de pluie, de la pluie de l'adieu
Je revois son sourire, sy près de mon visage
Il faisait resplendir les soirs de mon village
Mais du bord du bateau, qui m'éloignait du quai
Une chaîne dans l'eau a claqué comme un fou
J'ai longtemps regardé ses yeux bleus qui fouillent
La mer les a noyé dans le flot du regret
Bỏ lại em trong cô đơn, lòng thương nhớ mắt em buồn
Dáng em âm u trong mưa, lặng nghe nói câu giã từ
Nghe đâu đây tiếng em cười, ngày ta có nhau trong đời
Tình soi sáng những con đường, mãi đứng im trong đêm dài
Thuyền buồn neo sông lao xao, nhìn xa bóng quê hương mờ
Sóng reo như điên mê, cùng tôi đau phút giây chia lìa
Tôi trông theo, trông theo hoài, tìm đâu đôi mắt em u buồn khói sương
Biển xanh vẫn luôn luôn vô tình
Tràn dâng lên xóa tan muôn ngàn tiếc thương.