Có nhớ chăng em,
Khi lòng vừa được thương yêu.
Thẹn thùng hồng lên đôi má,
Đêm tàng cây trứng cá,
Và trăng chứng minh tình ta.
Từ ngày chinh chiến tràn lan,
Dân làng ta sống
Trong kinh hoàng.
Lửa hờn đau thương phủ bao,
Máu dân lành nhuộm
Hồng ruộng xanh.
Có nhớ chăng em,
Anh chờ tàn đêm buông xuống,
Vẫn theo đường
Mòn của năm xưa,
Bên tàng cây trứng cá.
Và mong đứng anh chờ em.
Anh chờ em.
Em khuyến khích anh
Lên đường diệt loạn
Cũng dưới tàng cây
Trứng cá sau... vườn.
Cũng là nơi mà lệ biệt
Ly rấm rít tuôn tràn.
Tay nắm tay hẹn ngày tái ngộ,
Trăng thập thò nghe
Lén chuyện bi ai.
Anh gỡ chiếc lá chết
Cài trên mái tóc em
Và bảo em rằng:
“Đây hình ảnh mai
Sau của kẻ ra đi
Để đáp lời sông núi”.
Mấy năm khổ ải với gió
Bãi trăng ghềnh.
Anh không quên cây
Trứng cá của lứa đôi mình.
Anh nhớ từng cái rễ lồi
Hai đứa mình làm ghế,
Từng cái cháng ba
Hai đứa mình leo.
Nhớ từng giọt sương
Mai đọng trên lá khóm,
Nhớ từng ngọn gió
Chiều ve vuốt đầu cây.
Nhớ đàn đom đóm là đà lập lòe
Nạm ngọc khi cẩn ngà tàng cây.
Cây trứng cá có bao nhiêu lá,
Hai đứa mình có bấy nhiêu tình.
Đếm cây có mấy trái xanh,
Tim anh có bấy
Nhiêu hình của em.
Mấy năm qua cây
Trứng cá vẫn trơ gan
Cùng tuế nguyệt còn
Em đã đổi dạ thay lòng.
Anh không trách em
Sao vội lấy chồng.
Vì kẻ ra đi có bao giờ trở lại,
Lúc khói hờn ngùn
Ngụt khắp giang sơn.
Anh đâu buộc em
Phí thời son trẻ,
Chôn tuổi xanh trong
Mòn mỏi đợi mong.
Nhưng trách con chim
Không lựa cành mà đậu,
Thiếu chi nơi sao lấy
Giặc làm chồng.
Một hôm anh đi trở
Về nơi nhau rún,
Quyết đuổi quân gian
Tham ra khỏi quê làng.
Anh thấy em đang đứng
Cạnh bên chồng.
Chồng em đang hạ
Lệnh đốn cây trứng cá,
Trống đường để quan
Sát nghĩa quân.
Em thản nhiên nhìn
Cây kỷ niệm
Rên xiết lên từng
Nhát búa vô tình.
Sau cùng gào thét
Lên rồi ngã khuỵ,
Máu thân cây bi rỉ tuôn tràn.
Anh đau đớn máu
Hờn sôi sùng sục,
Lăn xả vào chỗ đứng
Của vợ chồng em.
Một nhát gươm đưa
Rơi cả hai đầu,
Xui rồi hai đứa
Mình đã đi một đứa.
Anh giết chồng em vì
Chồng em là địch,
Và cũng trả thù cho cây
Trứng cá của lứa đôi mình.
Nó từng che tàng
Cho em thưở trước,
Nay không đủ ván
Bằng để lịm xác của em.
Anh giết em vì sao không hiểu,
Vì ghen hay vì em
Phản quê hương.