Chuyện xưa lần lượt hiện rõ trong tim tôi, phá tan đi nỗi nhớ đã đóng băng từ lâu
Số phận vẫn cứ trêu người, để cho em xuất hiện trước mặt tôi
Anh không dám lên tiếng gọi em lại, sợ vết thương lòng tái diễn
Nhìn theo hình bóng của em, một mình anh đơn độc với gió lạnh !
Vùng vẫy không biết bao nhiêu năm, mới nguyện tin em đã ra đi từ lâu
Có lẽ ở trong vòng tay người khác, mới có mùa xuân như em hằng mơ ước
Định mệnh tôi yêu em, vì sao không để cho tôi cam tâm tình nguyện
Lưu lại mọi thứ trong hồi ức, còn cần giày vò anh bao nhiêu lần ?
Anh hận đất trời, hận bản thân mình đã không thể không có em
Tôi nói tình, nói yêu, nói bất tận có ai nguyện ý nghe ?
Cô đơn như ngọn lửa, đốt từ từ trong đêm tối
Rọi sáng cả quá khứ, nhói đau trái tim tôi
Ai dạy tôi làm thế nào để dừng lại ?...