Cớ sao người nỡ đành tâm hững hờ,
Bỏ lại mình anh cả trời bơ vơ,
Riêng mang nỗi niềm nhung nhớ,
Đường yêu mấy ai đâu ngờ,
Cuộc tình đã quá xa mờ,
Trái tim rạng vỡ còn mơ ước gì,
Cung đàn biệt ly từ dạo người đi,
Bao nhiêu kỉ niệm vây kín,
Riêng anh nữa đời câm nín,
Tình dỡ dang rồi chết trong lòng,
Khi người vội quên bao ước mơ,
Để anh mãi sống ngàn trong nỗi thương niềm nhớ,
Biết em sẽ mãi không quay về,
Sao vẫn chờ,
Chờ một người về xót xa tình lỡ,
Em là niềm đau nơ trái tim,
Sống trong hoài mong nhớ thương về em từng đêm,
Nghe bao nuối tiếc dâng trong lòng anh rã rời,
Cách hai phương trời mất nhau trọn đời.