chiếc máy bay bỏ lại đàng sau làn khói nhạt
vẽ lên đường thẳng cắt ngang bầu trời xanh
vẫn bay mãi dẫu đâu là bến đỗ
như thể ngày mai đã nắm chặt trong tay
ta chút hơi thở nhẹ nhàng nơi lồng ngực
chợt nhớ cơn gió lùa qua đôi má ấm nồng
đôi chân tay trói buộc trước tương lai
được giọng nói dịu êm nào tháo gỡ
luyến tiếc làm sao ta muốn cất tiếng thét
một thờ đã xa ấy, ngày giữa hạ có nắng đổ ban trưa
những tia nắng vàng rơi qua kẽ lá, trên vai người đong đưa
quả cầu trắng nằm im thin thít
những cánh hoa theo ngọn gió tung bay
dòng sông vô tình mang đi tất cả
rì rào câu hát giữa nhịp chảy mênh mông
bí mật, niềm vui và dối lừa
là những người con của vị thần đã tạo nên vũ trụ
trái tim trói buộc trước tương lai
đến một ngày sẽ khắc ghi tên mình
thân ái làm sao ta muốn cất tiếng thét
một thời đã xa ấy, có nơi để trở về
trên đầu ngón tay ta, là mùa hè chưa bao giờ ta biến