Đêm... ở trạm dừng này
Trên những con đường vắng lặng là bữa tối một mình của tôi
Tôi đợi... thời gian trôi wa thật chậm
Tôi vô ý để nước sốt cà chua vấy bẩn lên chiếc áo sơmi trắng
* Đau lòng thế nào, đôi môi của tôi vẫn đang cười
Không muốn khóc nữa vì tôi muốn tiếp tục xuất phát đây
Trường thành rồi ..đã thành thật rồi... và đã chấp nhận rồi
Thì mới hiểuu được có nhiều sự việc không lường trước đc
Con người bình phục rồi thì ...cũng bình tĩnh hơn... và bình đạm hơn
Thì mới hiểu rằng đột nhiên không còn những tiếng hoan hô nữa , hãy để tôi cô đơn, mọi thứ không còn quan trọng …
(Mới hiểu rằng đi đến phía trước vẫn còn những tiếng hoan hô vẫy gọi, đang sống bên cạnh tôi, mọi thứ quan trọng cỡ nào)
Đêm ...đi qua thiên hậu
Lắng nghe tiếng gió thổi qua, dường như lúc đã trở thành vĩnh cửu
Tôi nghĩ...vẫn còn ngày mai
Trên tàu vẫn còn một người có thể đưa tôi đi
Đã hiểu rõ tất cả, khi ngày mai thức dậy
Ánh đèn trên sân khấu lại sáng, tôi vẫn phải tiếp tục đi
Để lại niềm đau, sau đó nhìn thấu thế giới
Đột nhiên tôi hy vọng thế giới này sẽ trở thành hậu phương của tôi
Trans by Yumi