Ngắm những bông tuyết nhẹ nhàng rơi và tan chảy trong lòng bàn tay
Rồi dần dần biến mất... như thể chúng chưa từng tồn tại
Chẳng phải cũng giống như những điều quan trọng nhất lại mỏng manh nhất
Không thể nắm giữ, chỉ có thể nhìn chúng lặng lẽ tuột khỏi tầm tay
Ở nơi tận cùng xa xôi của thế giới
Hai người chúng ta gặp nhau thật tình cờ
Tôi muốn gọi cảm giác ấy là một điều kì diệu
Và chỉ muốn một mình em biết mà thôi
Nhưng tôi không có khả năng nói ra cảm xúc thật của mình
Lang thang giữa dòng đời, không ngừng tìm kiếm… cuộc sống của tôi là như vậy
Còn bây giờ tôi tự nhủ mình đã tìm ra nguồn sáng duy nhất của cuộc đời
Nhưng tôi càng níu kéo chỉ càng khiến nó biến mất… vào một tương lai vô định
Dừng bước trên con đường thênh thang của dòng đời
Chúng ta chia sẻ những giọt nước mắt và nụ cười đồng cảm
Tôi và em đã mở ra cuộc hành trình đó
Đó là sự thật duy nhất tôi có thể khẳng định
*Trời mưa, đã có tôi là ô che chắn cho em
Gió mạnh, tôi sẽ là bức tường bảo vệ em
Và dù đêm có sâu thẳm tăm tối đến mức nào
Ngày mai chắc chắn sẽ đến đây
Những bông hoa nở vào mùa xuân (Tình yêu, Tình yêu, mãi mãi)
Và những bãi cát trải dài trong nắng hạ
Đêm mùa thu (Tình yêu, Tình Yêu, Vĩnh cửu)
Và một chút nắng hiếm hoi của mùa đông…
Dù cho bao mùa đã trôi qua
Nhưng lời cầu nguyện của chúng ta sẽ vượt cả thời gian và không gian
Xa, xa mãi… (Ở nơi tận cùng thế giới)
Xa, xa mãi… (Tôi nghĩ về em)
Tôi muốn coi cảm giác đó như một phép màu
Và muốn chỉ một mình em biết mà thôi
Dừng bước trên con đường thênh thang của cuộc đời
Chúng ta chia sẻ những giọt nước mắt và nụ cười đồng cảm (Nhiều, nhiều hơn thế)
Hành trình này do chính chúng ta mở ra (Cuộc hành trình ấy)
Sẽ không phai mờ…
* Trời mưa, đã có tôi là ô che chắn cho em
Gió mạnh, tôi sẽ là bức tường bảo vệ em
Và dù đêm có sâu thẳm tăm tối đến mức nào
Ngày mai chắc chắn sẽ đến đây
Tôi chỉ muốn nói với em, một mình em
Rằng ngày mai… chắc chắn sẽ đến đây