Ngày vẫn thế trôi
Ta biết nhau lâu rồi
Nhìn em thướt tha
Cô gái hôm qua xanh màu
Họ có biết đâu, rồi cứ thế phai màu
Ánh trăng vỡ tan
Ai đó sang ngang bỏ rơi anh tư tình
Để một lời hứa, để một chiều mưa
Để một người đứng trông theo nơi nào
Lối mòn quạnh vắng, ái tình sầu đắng
Hỏi lòng người có thấu chăng
Người thương thấp thoáng
Bóng ngã vai gầy
Theo gió theo mây em đi đến nơi
Chẳng muốn quay về mà
Bão giông trăm lối
Đắng cay ái ân ngàn dặm xa bay
Gửi dùm đến em áo hoa thướt tha
Chỉ mong em yên bình
Có người cứ thẫn thờ bóng hình
Chạm tình duyên rồi ai biết không?
Sâu thật sâu, tận nơi trái tim
Đã nát tan, ai trách ai phũ phàng
Bình yên như gió lạ
Vẫn phiêu bạc lang thang
Đâu biết trước khi mùa hạ
Theo cánh buồm đi vội vàng
Nên chỉ biết nở nụ cười
Khi sóng đánh không lảng tránh
Thời gian là thứ vô hình, vốn vô tình
Xong thôi đành, có chờ
Ta vẫn chờ đến đông sang
Ai ngờ
Sương khói mờ phủ trắng lối
Người đâu màng
Nỗi buồn này mang theo gió
Quá khứ ấy đành đem cho
Vì giữ lại thì ai lo
Giữa lối nhỏ ta nhìn họ bước đi
Người dịu dàng hồng ôm lấy nhau
Người thì nặng lòng mang đớn đau
Cười giã từ
Hoàng hôn cũng khuất xa dần
Bên kia con thuyền
Cạn cả một dòng sông nhớ thương
Chờ và chờ người đi vấn vương
Em có vẹn nguyên
Tình duyên em mong đợi
Người thương thấp thoáng
Bóng ngã vai gầy
Theo gió theo mây em đi đến nơi
Chẳng muốn quay về mà
Bão giông trăm lối, đắng cay
Ái ân ngàn dặm xa bay
Gửi dùm đến em áo hoa thướt tha
Chỉ mong em yên bình
Quá khứ ấy là bèo dạt
Thổn thức cả người qua
Vốn trăng sâu vẫn kiếm tìm
Để rồi mỗi phương mỗi ngã
Hà ha ha ha ha há ha
Chiếc lá cuối mùa thu
Cất thương yêu còn xót lại
Em đâu rồi, em đâu rồi
Người thương thấp thoáng
Bóng ngã vai gầy
Theo gió theo mây em đi đến nơi
Sẽ chẳng quay về mà
Bão giông trăm lối
Đắng cay ái ân ngàn dặm xa bay
Gửi dùm đến em áo hoa thướt tha
Chỉ mong em yên bình
Có người cứ thẫn thờ bóng hình
Chạm tình duyên rồi ai biết không
Sâu thật sâu tận
Nơi trái tim đã nát tan
Ta trách ta tư tình