Tôi thương miền quê
Nhớ hoàng hôn trên đất xưa
Nghe tiếng tiêu
Mơ màng chiều hè
Tôi yêu người xưa
Áo nâu hương duyên thật thà
Đời mặn nồng hồng lên đôi má
Nhưng thôi giờ đây
Nắng tàn phai trên khóm tre
Bao áng mây bên trời mịt mờ
Thương ai nhạt môi
Mắt sâu lắng như đêm dài
Đời cần lao khoác lên mình trai
Hoàng hôn phai nắng
Chân trời xa vắng
Còn đâu tiếng tiêu buông
Chiều tà mênh mang
Thoáng bên đồi nương
Có tiếng ai thở than
Tôi thương làng xưa
Mái nghèo không manh liếp che
Tia nắng phai mau ngoài đầu hè
Tôi thương miền quê
Khóm tre xác xơ tiêu điều
Người buồn u uất ôm tình sâu
Chiều ra bờ sông
Cầm cần câu ta kiếm cá
Có những cánh diều vẫn còn tung bay
Phủ đời trai ta vất vả
Tiếng sáo cứ vang đi thật xa
Cất giọng hát trong buổi chiều tà
Đừng để đam mê trong người vụt mất
Rồi lại hối hận khi về già
Cánh đồng xa cần mẫn chăm sóc
Rồi ngày bội thu ta hối hả
Nhớ cơn mưa rào rãi khắp đồng quê
Trước khi lũ về có phù sa
Phố thị cũng có lắm xa hoa
Nhưng không yên bình khi ở nhà
Vì cuộc đời đâu có mấy khi vui
Cứ cháy từ trẻ cho tới già
Hoàng hôn phai nắng
Chân trời xa vắng
Còn đâu tiếng tiêu buông
Chiều tà mênh mang
Thoáng bên đồi nương
Có tiếng ai thở than
Tôi thương làng xưa
Mái nghèo không manh liếp che
Tia nắng phai mau ngoài đầu hè
Tôi thương miền quê
Khóm tre xác xơ tiêu điều
Người buồn u uất ôm tình sâu
Tôi thương miền quê
Khóm tre xác xơ tiêu điều
Người buồn u uất ôm tình sâu
Hoàng hôn phai nắng
Chân trời xa vắng
Còn đâu tiếng tiêu buông
Chiều tà mênh mang
Thoáng bên đồi nương
Có tiếng ai thở than