Khóe môi thắm lệ sầu tương tư
Người đang ở phương nào
Đêm quạnh hiu chuyện tình khi xưa
Chỉ còn tựa như sương khói
Trăng lạnh lẽo chiếu giùm nỗi đau
Cơn gió thôi đến mang muộn sầu
Hồi ức xưa đã khắc vào cánh hoa
Để lại giấc mộng cuồng si
Ai vì ta chắp bút họa tình
Cuộc tình đã sắp phai
Nay chỉ con tim thở dài
Phận duyên này tan biến
Theo mây trôi dòng nước úa tàn
Hồi ức rồi sẽ thấu đâu phút biệt ly
Ta vì ai chắp bút vẽ lên ưu tư
Từng hàng từng chữ xưa
Phổ thành vần thơ đậm kí ức
Cất đi sợi tơ rồi
Tương tư vẽ người không thấu
Họa men say theo giấc mơ
Thả trôi nơi tình xa
Gió lạnh vắng mặt đường tơ vương
Đời người như giấc mộng
Bước từng bước tỉnh rồi cũng hết
Chìm vào cơn mơ mờ khuất
Nhìn mặt trời khuất dần phía xa
Để lại đây bóng tối hiu quạnh
Nhẹ xóa màn sương ướt nhòe khóe mi
Để lại tuổi xuân chờ đợi
Ai vì ta chắp bút họa tình
Cuộc tình đã sắp phai
Nay chỉ con tim thở dài
Phận duyên này tan biến
Theo mây trôi dòng nước úa tàn
Hồi ức rồi sẽ thấu đâu phút biệt ly
Ta vì ai chắp bút vẽ lên ưu tư
Từng hàng từng chữ xưa
Phổ thành vần thơ đậm kí ức
Cất đi sợi tơ rồi
Tương tư vẽ người không thấu
Họa men say theo giấc mơ
Thả trôi nơi tình xa
Ai vì ta chắp bút họa tình
Cuộc tình đã sắp phai
Nay chỉ con tim thở dài
Phận giờ này tan biến
Theo mây trôi dòng nước úa tàn
Hồi ức rồi sẽ thấu đâu phút biệt ly
Ta vì ai chắp bút vẽ lên ưu tư
Từng hàng từng chữ xưa
Phổ thành vần thơ đậm kí ức
Cất đi sợi tơ rồi
Tương tư vẽ người không thấu
Họa men say theo giấc mơ
Thả trôi nơi tình xa