Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Gọi hồn liễu rủ lê thê
Gọi bờ cát trắng đêm khuya
Ngày mai em đi
Đồi núi nghiêng nghiêng đợi chờ
Sỏi đá trông em từng giờ
Nghe buồn nhịp chân bơ vơ
Ngày mai em đi
Biển nhớ em quay về nguồn
Gọi trùng dương gió ngập hồn
Bàn tay chắn gió mưa sang
Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Hồn lẻ nghiêng vai gọi buồn
Nghe ngoài biển động buồn hơn
Hôm nào em về bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu
Gió vẫn còn đang vấn vương
Biển đêm vẫn còn nghe anh hát
Sóng muốn xoa dịu kẻ chấn thương
Nhưng lời ca bỗng dường như tan nát
Anh như con dã tràng đang xe cát
Vì em là ngọc quý cuộc đời anh khao khát
Dã tràng lấp biển có thành công
Để rồi em đi liệu có trở về không
Chén rượu đắng đưa lên môi
Chơi vơi chợt tìm tới
Phố biển vắng bóng em tôi
Đời tôi lênh đênh trôi
Ước rằng giấc mơ đêm nay
Sẽ đưa anh trở lại ngày hôm qua
Và xem như ta chưa chia tay
Trên mi giọt lệ chẳng cần lăn ra
Em à
Ngày mai em đi
Biển nhớ tên em gọi về
Triều sương ướt đẫm cơn mê
Trời cao níu bước sơn khê
Ngày mai em đi
Cồn đá rêu phong rủ buồn
Đèn phố nghe mưa tủi hờn
Nghe ngoài trời giăng mây tuôn
Ngày mai em đi
Biển có bâng khuâng gọi thầm
Ngày mưa tháng nắng còn buồn
Bàn tay nghe ngóng tin sang
Ngày mai em đi
Thành phố mắt đêm đèn vàng
Nửa bóng xuân qua ngập ngừng
Nghe trời gió lộng mà thương
Hôm nao em về
Bàn tay buông lối ngỏ
Đàn lên cung phím chờ
Sầu lên đây hoang vu