Anh chẳng dám ước
Những điều không thành
Vì một điều thực tế
Là anh cũng không đành lòng làm thế
Niềm vui nào thay thế
Anh hay thường qua nơi góc phố
Nơi mà hai chúng ta từng quen thuộc
Nhâm nhi một chút trà mạn
Mong cảnh vật sẽ làm anh quên được
Cảm giác như trong ngục tối
Chờ tới ngày xử tử bằng độc dược
Gói gém bụi đường vào phổi
Liệu còn che chở cho em được
Anh như nô lệ niềm vui
Khi nụ cười anh cũng phải gắng
Nhưng thanh xuân của em ngắn ngủi
Và cố vì anh nó cũng chẳng đáng
Và lắm khi anh cũng tự hỏi lòng
Nếu anh bị tù mọt gông
Bởi những nỗi buồn
Thì em có hỏi thăm anh không
Anh cũng chẳng dám tự vỗ ngực mình
Và thốt lên rằng anh yêu em
Việc mà trước đây như một thói quen
Và anh thì chẳng dám điêu em
Vậy nên cất giấu tâm tư
Vào sau bờ môi
Rồi sau đó anh sẽ nhả khói
Rồi thả trôi để kệ thôi
Vì em đâu còn bên tôi nữa đâu
Tất cả khép lại
Giờ thì em đang bên người mới
Nếu mà thương hại
Nhắn cho cái tin là được rồi
À mà thôi chẳng cần tới
Nơi nào em nhắc tên anh
Và nói câu yêu ngập ngừng bối rối
Nơi nào ta đã trao nhau môi hôn
Khiến tâm hồn anh yếu đuối
Và giờ đây anh chẳng cần hàn gắn
Một điều gì đâu nếu em
Có ghé thăm nỗi buồn
Hay là anh nhắc tên em
Ở trong muôn vàn nỗi nhớ
Anh ghét sự im lặng
Mà em đã từng mang
Rồi nó đã khiến hình hài cũ
Anh cũng ngừng mang
Chạy xe về đêm
Phía sau sương mờ như bao phủ
Một mình là đủ
Nhưng mà nhớ em thì làm sao ngủ
Có những cuộc gọi chỉ là
Anh bấm số để rồi lại tắt đi
Có những bức ảnh chỉ là
Anh lôi ra ngắm
Để rồi lại cất đi
Có những câu nói
Đêm nào cũng khiến
Anh phải suy nghĩ
Anh tự hỏi rằng sau hôm chia tay
Liệu em có khóc
Hay một ai đó
Đã làm cho môi em cười
Còn anh thì sợ và phải trốn chạy
Câu hỏi thăm của bao người
Anh sợ cái cách họ an ủi
Rồi anh lại thể hiện sự yếu đuối
Nhưng anh buồn lắm
Nói như vậy thì biết ai nghe đây
Vẫn là câu hỏi tu từ
Xuất hiện vào mỗi lúc mà anh say
Anh cũng sợ luôn cái cảm giác
Mà em nhìn thấy anh như vậy
À mà đâu nỗi buồn này
Em đâu có thăm
Thì làm sao em có thể thấy
Nơi nào em nhắc tên anh
Và nói câu yêu ngập ngừng bối rối
Nơi nào ta đã trao nhau môi hôn
Khiến tâm hồn anh yếu đuối
Và giờ đây anh chẳng cần hàn gắn
Một điều gì đâu nếu em
Có ghé thăm nỗi buồn
Ngày u sầu
Mưa chợt rơi nhẹ bên khóe mi cay
Cơn gió lạnh lẽo vô thức
Gọi tên của em đến nơi đây
Rằng em rất nhớ anh
Bừng tỉnh trong căn phòng vắng tanh
Chẳng còn một hơi ấm
Quấn quanh những nỗi buồn
Nơi nào em nhắc tên anh
Và nói câu yêu ngập ngừng bối rối
Nơi nào ta đã trao nhau môi hôn
Khiến tâm hồn anh yếu đuối
Và giờ đây anh chẳng cần hàn gắn
Một điều gì đâu nếu em
Có ghé thăm nỗi buồn