Anh vẫn hay ngồi để nhớ về em
Của bến sông cũ xưa năm nào
Hàng cây dừa nước từng lá đong đưa
Vẫn dưới cơn mưa lâm râm rào
Người ta nói em tham phú phụ bần
Chẳng cần vùng quê đầy cỏ cháy
Còn anh nặng tình mang mãi
Bóng hình của em trong con tim nhỏ này
Lục bình ơi sao vẫn còn thương
Anh cứ lênh đênh ở ngoài sông
Sao em trở về em đã không ở lại
Để cho lòng anh đỡ chờ mong
Thương em anh trưng cánh hoa đồng
Không hương phai sắc nét duyên hồng
Anh vẫn ôm trọn mối tình của mình
Từ khi em cất bước theo chồng
Hoa tím ngày xưa niềm duyên nức nở
Nép trong màu nhớ người ơi
Màu hoa chung thủy em đã nỡ bỏ lại
Năm tháng phai nhạt nơi buồn rơi
Tội cho người thương anh đã đến sau em
Vì lòng anh vẫn mang nặng tình
Thương người ra đi
Thương luôn người ở lại
Ôm bao cay đắng trai phận mình
Kể từ đây bước chân khó nhọc
Vẫy sầu giọt kiếp đi tìm em
Thành phố quá rộng không tìm được em
Anh phải lang thang khi về đêm
Lỡ mang thân tằm nên trả nợ tơ
Em ơi giờ em đang ở đâu
Hãy về với anh sống dưới mái tranh
Buồn vui kiếp này chẳng nặng sầu
Trời nghiêng thì có thể trống
Lòng người tan vỡ có vá được không?
Hơi thở trái tim mình sống
Biển tình bão tố đầy gió ngược giông
Đôi ta như lớp vỏ bọc
Nhân tình thay đổi từ lâu bên trong
Cố gắng nắm lấy nhưng sự đau lòng
Ẩn mình vào sâu trong màn đêm hồng
Nhưng mà nàng buông tay
Ta che đi nửa đời phiêu bạc
Ta đã hôn mắt nàng
Và thấu hiểu hết cả thể xác
Biết đời xô đẩy để cho một bậc nam nhi
Vương vấn xót xa
Cũng chỉ vì nặng chữ tình
Phong trần lưu danh
Thì có được đâu mấy khi
Viết lên mấy câu để trọn vẹn lá thư tình
Người nỡ quên câu thề xưa muộn màng
Lá rơi đầy trước sân một cơn gió nhẹ
Hoa vẫn nở, hoa tàn nhanh
Anh rời đi như khói mây
Kiếp tương phùng
Có chăng như giấc mộng
Anh không hẹn em kiếp sau
Kiếp nay có mến thương nhau thì về
Đâu phải ai cũng biết đâu
Khi duyên đến khó nhưng đi thì dễ
Anh biết trần gian như một giấc mơ
Thiên hạ giành giựt nhau đến bất ngờ
Và, rồi tình lại dang dở
Để cho kỉ niệm động sâu đáng nhớ
Sau mình không xóa tan khổ lụy
Để cho sương gió đừng nhiễu dạ y
Uống cạn hết bầu sơn thủy
Đến khi vạn vật xung quanh ngà đi
Sống trong cõi nặng nghìn trùng
Mặc cho gian nan chân lắm sình bùn
Không được trọn vẹn một mối tình chung
Lí do là ai cũng nhận mình đúng
Em đi qua nhà
Tiếng sóng xanh vẫn xô vào bờ
Khi đêm nặng gió sương lạnh
Quấn quanh anh đâu nào ngờ
Và một mình trong cô đơn
Lang thang từng phố quen mịt mờ
Và tình vụt vay như ánh ban mai
Lại thấm trên mấy câu thơ
Và còn ai
Khi đông vừa qua xuân vừa đến
Lá với gió đã cuốn bóng dáng em xa
Xa rời tôi
Nếu em bước đi thế thì thôi
Tôi như chẳng lối đường đời
Nước mắt rơi thấm ướt bờ môi
Nhưng chỉ có tôi với ly rượu mời
Em đứng trên cầu ngắm cảnh
Người đứng trên lầu lại ngắm nhìn em
Anh biết phận mình là người phía sau
Luôn cố che chở tình duyên
Thiên hạ thị phi mặc đời
Và còn người nhà họ nghĩ mình điên
Anh luôn khó khăn khi ở cạnh em
Anh đâu cảm nhận là do mình phiền
Bởi nỗi mong chờ sẽ sớm bạc đầu
Trôi cùng lạc lõng biết đi về đâu
Chỉ mãi giận hờn và nhớ
Không muốn em đi bên người kề nhau
Cha mẹ ban cho tiếng khóc chào đời
Bây giờ lại khóc tiếp người xa xăm
Hoàng hôn kia em có nào đợi
Trở lại xóm cũ anh còn ai ra thăm
Người nỡ quên câu thề xưa muộn màng
Lá rơi đầy trước sân một cơn gió nhẹ
Hoa vẫn nở hoa tàn nhanh
Anh rời đi như khói mây
Kiếp tương phùng
Có chăng như giấc mộng
Quên đi đường về ngó sau ai chờ
Gió vi vu ai đứng nhìn
Ngày hạ quá xa xôi ai nhớ người
Lặng nghe tiếng mưa đêm mà nát tan
Trời nghiêng thì có thể trống
Lòng người tan vỡ có vá được không
Hơi thở trái tim mình sống
Biển tình bão tố đầy gió ngược giông
Đôi ta như lớp vỏ bọc
Nhân tình thay đổi từ lâu bên trong
Cố gắng nắm lấy nhưng sự đau lòng
Ẩn mình vào sâu trong màn đêm hồng
Nhưng mà nàng buông tay
Ta che đi nửa đời phiêu bạc
Ta đã hôn mắt nàng
Và thấu hiểu hết cả thể xác
Biết đời xô đẩy để cho một bậc nam nhi
Vương vấn xót xa
Cũng chỉ vì nặng chữ tình
Phong trần lưu danh
Thì có được đâu mấy khi
Viết lên mấy câu để trọn vẹn lá thư tình