Người ơi ...
Khi cố quên
Là khi lòng
Nhớ thêm
Dòng đời là chuỗi
Tiếc nhớ
Mơ vui là lúc
Ngàn đắng cay...
Xé tâm... hồn
Tàn đêm ....
Tôi khóc khi trời mưa
Buồn hắt hiu
Lòng mình thầm nhớ
Dĩ vãng
Đau thương
Từ lúc vừa bước chân...
Vào đường yêu...
Đêm ấy... mưa rơi... nhiều...
Giọt mưa tan tác
Mưa mùa... ngâu
Tiễn chân người đi
Buồn che đôi mắt
Thấm ướt khi biệt ly...
Nghe tim mình giá... buốt....
Hồi còi xé nát không.. gian
Xót thương vô vàn
Nhìn theo bóng tàu
Dần khuất
Trong màn đêm
Từ.. lâu...
Tôi biết câu thời gian
Là thuốc tiên
Đời việc gì đến
Sẽ đến
Nhưng ai bạc bẽo
Mình vẫn không...
Đành lòng quên ...
Nói nhiều
Để cho sầu vơi
Tôi ưa
Tìm lên đồi vắng
Ưa lắng
Chuông chùa vọng khơi
Trông chim bạt gió
Nghe tiếng tiêu
Thiết tha xa vời
Lòng thêm chơi... vơi.....
Thường viết.. dòng tâm... tư
Vào những chiều úa
Thương cành thu lá đổ
Thương mùa đông nức nở
Thương cung ve rềnh
Trong nắng gọi hè... bơ... vơ.....
Còn thương
Còn nhớ...
Đường xa
Ai gian khổ phong trần
Tạm quên vui khi
Tuổi thanh xuân,
Năm tháng giữa non ngàn
Mộng lòng là ra đi
Là giữ yên bờ cõi
Một đời nguyện hy sinh
Hạnh phúc riêng người ơi!
Biết bao giờ thôi
Nói sao cạn lời
Tình tôi mến.. người!
Màu tím....
Dần lan cuối trời
Hoàng hôn...
Đã như tàn phai
Vầng trăng sáng
Lên khơi
Mình tôi đón sương rơi
Mà thương nhớ
Không bao giờ vơi
Người hỡi
Về bên mái nhà
Tìm vui
Khúc ân tình ca
Lòng tôi ước mai sau
Đẹp đôi bóng bên nhau
Chiều nay chắp tay tôi ....
Nguyện... cầu....
Cầu cho non nước
Hết cơn sầu đau
Cầu cho đôi bóng
Sống đời với nhau