Chốn nào, nơi cho ta bình yên
Chàng có nghe chăng tiếng gọi chàng
Vào những đêm thâu triền miên?
Hỡi chàng! Ta vẫn mãi ở đây
Hát khúc hát sầu thương
Để tình ta mãi không chia lìa.
Trăng nghiên tà soi bóng nhân gian
Ta đem bình yên hóa hiểm nguy cũng vì chàng
Xuôi theo dòng nước tới thiên môn
Chàng có nghe thấy
Khúc hát xót thương tình mình.
Nhân duyên không thành tình mình cũng đứt đoạn
Chỉ còn nỗi đau không hề phai
Tự trách dằn vặt thì vẫn thế
Chẳng thể nào mang nàng về lại
Tìm kiếm hình bóng ngày xưa cũ
Dẫu biết rằng cố cũng hoài công
Vầng trăng trên cao
Sẽ chứng giám rằng là
Tâm tư này vẫn còn hoài mong
Nàng ra đi
Và để lại nơi đây nỗi đau
Nỗi nhớ da diết đến khôn cùng
Và ta vẫn cứ đợi nàng như thế
Đợi chờ một ngày đôi ta sẽ tương phùng
Giờ nàng trôi dạt chốn thiên thu
Có hay chăng ta đang mong nhớ
Tại nơi thân quen ngày xưa cũ
Bờ tre bên dòng sông
Riêng ta vẫn trông chờ
Môn đăng hộ đối
Là nghịch tình ngược lý
Ta chỉ cần nàng
Chẳng muốn yêu thêm ai
Cầu xin nàng nghe được tiếng lòng ta
Dù nàng chỉ còn là
Khúc hát bên tai
Nàng hiện về ngậm ngùi trong luyến tiếc
Hát lên hoài niệm tình mình qua bao năm
Thân xác lưu lạc
Tại nơi chốn trần đời
Linh hồn ta là của nàng nơi xa xăm.
Người hỡi! Chắc đã nghe hết bộn bề
Năm canh ta ở bên chàng
Ngày đêm ta luôn mong nhớ về chàng
Người hỡi!
Khi hoa rơi xuống bên hồ
Chấm dứt hết ưu phiền
Là nơi hai ta sẽ gặp nhau.
Trăng nghiên tà soi bóng nhân gian
Ta đem bình yên hóa hiểm nguy cũng vì chàng
Xuôi theo dòng nước tới thiên môn
Chàng có nghe thấy
Khúc hát xót thương tình mình.
Đôi mắt, mái tóc, bờ môi kia vẫn thế
Nhưng ánh nhìn đó
Thì chẳng phải là nàng
Nàng mãi đứng đó
Gọi ta trong vô vọng
Để đôi dòng lệ này bất chợt hòa tan
Tình ta không thể đánh đổi cả kho vàng
Dù cho một mai thân xác rã tro tàn
Chọn gieo mình rời xa nơi dương thế
Mang theo con tim ta dâng trả cho nàng.
Khóc phận tơ duyên đã không thành
Gió lùa hoa rơi
Chàng gieo mình theo
Đi tìm hoa để gặp nàng
Ới à trời cao đã thương cho
Để chàng và ta mãi bên nhau
Đến ngàn đời sau
Ta ở cạnh nhau
Hát khúc hát thương tình mình.
Trăng nghiên tà soi bóng nhân gian
Ta đem bình yên hóa hiểm nguy cũng vì chàng
Xuôi theo dòng nước tới thiên môn
Đến ngàn đời sau
Ta ở cạnh nhau
Hát khúc hát thương tình mình.
Đôi mắt, mái tóc, bờ môi kia vẫn thế
Nhưng ánh nhìn đó
Thì chẳng phải là nàng
Nàng mãi đứng đó
Gọi ta trong vô vọng
Để đôi dòng lệ này bất chợt hòa tan
Tình ta không thể đánh đổi cả kho vàng
Dù cho một mai thân xác rã tro tàn
Chọn gieo mình rời xa nơi dương thế