Tôi đã chót sinh ra
Trúng vào một con số
Con số xấu vô duyên
Khiến nhiều năm trắng tay
Học hành thì không khá
Chữ trả lại cho thầy
Văn chương vốn không hay
Sách đèn chưa ráo mực
Nên vẫn mãi long đong
Với hình hài ốm yếu
Tay bám víu tương lai
Vô vọng như nước sông
Mà mộng thì như lá
Chết nằm dài trên đường
Tay không vẫn tay không
Số nghèo nên vẫn nghèo
Ôm công danh đi
Như kẻ bụi đời
Không tương lai không ngày mai
Ngay giữa chợ đời
Đôi chân đi hoang
Con đường trước mặt
Về một chiều ba bốn hướng
Âm thầm mà đi
Khi tôi sinh ra mang được
Tiếng con nhà nghèo
Qua bao nhiêu năm không
Đổi thay lớn lên còn nghèo
Luôn đi bên tôi như
Với người tình thân thiết
Công danh trong tay
Như cát bụi trên phố hè
Tôi chưa yêu ai hay
Chẳng ai thích yêu người nghèo
Tôi không say mê
Hay tại tôi thiếu sang mặc đẹp
Tôi khôn tôi ngoan
Nhưng vẫn nghèo thì ai biết
Ngay khi trong tay
Không có tiền bảo ai nghe
Xưa nay nếu nghèo là túng thiếu
Sợ đời nhiều gieo neo làm sao
Cũng vẫn nghèo
Nghèo nhưng luôn luôn
Vẫn vui tươi
Luôn luôn hé môi cười
Luôn luôn vẫn yêu đời
Khi tôi sinh ra mang được
Tiếng con nhà nghèo
Qua bao nhiêu năm không
Đổi thay lớn lên còn nghèo
Đêm đêm đôi mi mong giấc ngủ
Mời không đến
Tương lai đi xa tôi mến nghèo
Nghèo thương tôi
Từ lâu tôi vẫn
Mang tên con số nghèo
Nên ngại không dám nói
Yêu ai một câu
Dám mơ dám mộng gì sang đâu
Người ta sẽ bảo ham giàu
Con thêm mang tiếng
Học trèo cao
Tình nghèo tay trắng tương lai
Cũng héo mòn
Quen người con gái biết em
Còn nghèo hơn
Muốn mua món quà tặng cho em
Làm duyên với nàng
Mà không tiền
Nhờ em thông cảm cho mình liền
Khi biết nhau tôi nghèo
Em cũng nghèo
Hai đứa yêu
Sẽ làm đám cưới nghèo
Đám cưới nghèo khay trầu
Mâm rượu đơn sơ
Ai có cười tôi
Cũng đành cam chịu người ơi!
Nên dẫu muốn yêu ai
Cũng ngại chẳng dám nói
Hay nếu có yêu ai
Cũng chẳng ai dám yêu
Tình người thì không có
Nghèo thì thương nghèo
Đi đâu cũng mang theo
Để làm duyên với đời
Đi đâu cũng mang theo
Để làm bạn cùng tôi