Tiếng dương cầm ai nhẫn tâm
Tan nát cõi lòng
Tự dưng mi ướt đẫm
Đã không còn anh chở che
Gượng cười em phải cố
Tỏ ra mạnh mẽ
Tình yêu ai quên ai trước
Có khác nhau không?
Lời hứa trăm năm
Em thấy vô nghĩa lắm
Người đang nâng niu tình yêu mới
Có nhớ khi bên em cũng vậy?
Chiều buồn hoàng hôn tắt nắng
Khóc quên gạt nước mắt
Sấm chớp ngang tai
Em nhớ một người da diết
Mà vị ngọt đôi môi
Anh chắc đang bận trao ai
Chỉ cần nghĩ thế thôi tim đã thắt lại
Tại sao người dễ quên
Không phải là em?
Ngày trong xanh hay mưa buốt giá
Cũng như nhau
Vì tổn thương đang
Vây kín trong ý nghĩ
Rời cây ngoái nhìn màu xanh mới
Lá úa ôm thương đau bẽ bàng
Một người lạnh lùng sắt đá
Muốn buông cạn yêu thương
Đẩy người còn lại lạc giữa
Hiện tại, quá khứ
Sợ kỉ niệm trong em
Cứ thế chẳng hề nhạt màu
Sợ bài hát giống hôm nay
Sẽ chạm vào
Gợi tổn thương trở về
Day dứt làm em
Xót xa không thể ngừng
Chuyện tình nào
Không oán than nhau
Trong ngày vỡ đôi
Lồng ngực bên trái vẫn đau
Vì một người đó thôi
Nước mắt cạn vậy mà
Nỗi nhớ chẳng tan
Tựa ngàn nhát dao
Giằng xé tim mình