Cầm kỳ họa thi sắc son ngọc ngà
Vườn đua nở theo hồ cầm
Khúc nhạc ai tấu
Trăng ngà soi bóng mặt hồ nước biếc
Ái nhân trang đài
Toàn vẹn nhan sắc
Nhưng lại bạc mệnh đó là Thúy Kiều
Thúy Vân là em cả 2 đều đẹp
Nhưng số phận nghiệt ngã là nhiều
Kiều bán thân mình vì muốn chuộc cha
Hy sinh luôn cả hạnh phúc
Sắc đẹp hoa ghen liễu hờn
Đành để Kim Trọng
Cho em Thúy Vân chăm sóc
Liễu yếu đào tơ lại bị đánh đập
Đúng là Tú Bà đồ cái thứ đáng ghét
Hành hạ một cô gái trẻ
Ở lầu Ngưng Bích như vậy
Thật là đáng chết
Từ một cô gái ngây thơ trong trắng
Bị bán dã man vào tận lầu xanh
Bị đẩy vào nơi bể khổ
Cô phải chịu đựng
Còn đâu con gái nhà lành
Không bên Kim Trọng thì cô đã đành
Giám Sinh mua Kiều đúng là nham hiểm
Biết bao cô nàng được sống hạnh phúc
Còn sự éo le cô là tâm điểm
Đứng ở lầu cô nhìn ra xa
Sự thật thế giới này rộng bao la
Tại sao cô phải chịu đựng nỗi nhục
Bán thân xác này cũng vì thương cha
Kim Trọng ơi
Đôi hàng nước mắt đôi làn sóng
Nửa đám ma chồng nửa tiệc quan
Tổng đốc có thương người bạc phận
Tiền Đường chưa chắc mả hồng nhan
Sắc sảo mặn mà, có ai hơn ta?
Nàng hơn tài đàn hát mua vui
Bậc nhất cho cả thiên hạ
Gia đình cô gặp lúc hiểm họa
Số phận bạc bẽo đưa đẩy cầm ca
Cô nương thân tựa ngàn vàng
Nhưng bị hành hạ đáng buồn
Một kiếp thiên nga
Nghiêng nước nghiêng thành
Đến cô gái khác còn phải ao ước
Mình được một phần
Có đôi mắt buồn rười rượi long lanh
Phác họa thật đẹp như người trong tranh
Số kiếp kỹ nữ ở giữa lầu xanh
Bề ngoài xinh đẹp còn bên trong đau thắt
Đâu phải xinh đẹp là được sung sướng
Giống như Thúy Kiều tim nàng đau rát
Kim Trọng ơi
Hồng nhan bạc mệnh
Nàng là vì ai?
Duyên số đắng cay
Đành tâm nhốt thân nơi ảo nguyệt
Lầu mộng đài cát
Thân xác vùi chôn
Còn ai xót thương phận hồng nhan
Bạc tình, nổi tiếng lầu xanh
Một tay chôn biết mấy cành phù dung