Ta thấy cả đất trời đang nghiêng đổ
Lệ chưa rơi mà trăn trở mi sầu
Thương hận hoài vũ trụ cũng buồn đau
Lời thệ ước chôn sâu vào dĩ vãng
Đêm ưu tư đau xót cho tình thiên thu
Đời là bóng tối âm u
Mộng phiêu du tan vỡ tự lâu rồi
Cô đơn ta khóc bên trời
Ôi rã rời bao đêm nhớ thương
Đã còn đâu đến nay xin vùi chôn
Lệ tuổi hờn rơi trong vấn vương
Hỡi người yêu tình đã xa ngàn phương
Chiếc bóng giữa đêm sương
Ta hoài vọng tiếc thương
Về người con gái ấy
Cách trở chân mây còn mơ chi ngày trở lại
Khi tất cả sắp vùi chôn nơi đáy mộ hoang tàn
Ta chẳng còn ai còn lại kiếp cơ hàn
Câu nói yêu thương đã lỡ làng duyên nợ
Kỉ niệm chôn vùi tan vỡ mộng vào yêu
Cô độc giữa trần đời đau xót biết bao nhiêu
Ước vọng thương yêu tắt lịm tự bao giờ
Ai khóc một mình ai lạnh lẽo bơ vơ
Ai khổ hơn ai khi mong chờ người yêu dấu
Còn đây ngày tháng tủi hờn
Còn đây nước mắt đêm trường ru ai
Đau đớn cuồng quay còn đây niềm tuổi hận
Nhớ đến người xưa mà cay đắng trong lòng
Ta muốn tìm quên sao lại nhớ ngàn lần
Lạc bước phiêu du phong trần ôm giá lạnh
Khi mùa đông về cho tan tác mảnh tình ta
Người đã lặng thầm mờ mịt phía trời xa
Câu nói hôm qua bây giờ là vĩnh viễn
Nghiêng ngả trời khuya một mình ta lưu luyến
Gục ngã giữa dòng đời đau xót tiếng từ ly
Ta là ai, ta là hoàng hôn tím
Bên cuối trời tắt lịm ánh tà dương
Gieo tang thương
Giấc mộng những đêm trường
Rồi héo hắt cuối niên trường rủ chết
Ta về cõi thiên thu hỏi còn ai thương tiếc
Một kiếp thương đau hỡi người xưa có biết
Oan trái đã hằn sâu ta tự giết ta rồi
Tuổi hận riêng mang một kiếp con người
Sống mà lất lay cả một đời u uất
Thà nằm xuống một lần
Dưới lòng đất thiên thu
Để chẳng biết gì những phiền muộn ưu tư
Người có nhớ đến ta hãy gọi về từ cát bụi
Ta giết tình ta lỡ làng người yêu hỡi
Xin gửi lại cho ai lời trăn trối sau cùng
Tình ơi tình ngàn trùng
Xa xôi quá người ơi đau khôn cùng
Đêm trắng nghe sầu rơi tan tác niềm mơ
Lời thơ chôn vùi xót xa tình đời
Lệ đã mặn môi bồi hồi câu đưa tiễn
Xin gửi lại lời ca thay vạn tiếng tơ lòng
Ta trả cho xong nợ ân tình chua xót
Và trả hết những gì ta đã trót cưu mang
Tình ơi duyên nợ lỡ làng
Một thuở yêu nàng nên khổ hận thiên thu